Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần tiên khó lường dạ mỹ nhân

Phiên bản Dịch · 7216 chữ

Chương 10: Thần tiên khó lường dạ mỹ nhân

Thủy Doanh Doanh cười khảy:

- Dung Ca Nhi, các hạ đến đây làm gì?

Dung Ca Nhi lạnh lùng:

- Tại hạ đến tìm Vương lão anh hùng, nếu Vương lão anh hùng không có ở đây, cô nương dù thiết tiệc gan rồng chả phụng cũng không mời được tại hạ.

Thủy Doanh Doanh vốn định nổi đóa, nhưng khi nghe Dung Ca Nhi nói vậy, phì cười nói:

- Thật quá tự cao!

Dung Ca Nhi ánh mắt sắc lạnh nhìn Thủy Doanh Doanh:

- Vương lão anh hùng đã đắc tội gì mà cô nương bức bách ông ấy tự tuyệt…

Vương Tử Phương sợ tình thế trở nên tồi tệ, vội nói:

- Dung công tử, việc này không liên quan đến nhị cô nương!

Thủy Doanh Doanh nhoẻn cười:

- Bổn cô nương thích vậy, liên can gì đến các hạ?

Dung Ca Nhi gằn giọng:

- Có mặt tại hạ ở đây, cô nương khó mà toại nguyện!

- Các hạ đâu thể đi theo ông ấy cả đời, một bước không rời xa.

Dung Ca Nhi ngẫm nghĩ một hồi:

- Tại hạ có một cách giải quyết, chỉ một lần là xong vĩnh viễn.

Thủy Doanh Doanh nhướng mày:

- Xin cho biết cao kiến!

Dung Ca Nhi nghiêm giọng:

- Tại hạ với cô nương quyết một phen sống chết, cô nương chết dưới kiếm tại hạ, dĩ nhiên sẽ không còn làm phiền Vương lão anh hùng nữa.

Thủy Doanh Doanh giơ trường kiếm lên:

- Sao biết người chết không phải là các hạ?

- Nếu tại hạ chết dưới tay cô nương, dĩ nhiên không còn can thiệp vào việc này được nữa.

- Được, bổn cô nương cũng muốn thử xem kiếm pháp của các hạ nhanh đến mức nào mà tự cao đến vậy!

- Cô nương là nữ lưu, xuất thủ trước đi!

Thủy Doanh Doanh dứt lời liền tiến tới một bước. Vương Tử Phương hoảng kinh, vội tiến tới hai bước, đứng cản giữa hai người và nói:

- Dung công tử! Nhị cô nương! Xin nghe lão hủ một lời được không?

Dung Ca Nhi tay phải đã nắm chuôi kiếm, nghe vậy liền từ từ buông tay xuống nói:

- Lão tiền bối có điều gì dạy bảo?

Thủy Doanh Doanh đột nhiên vung kiếm, đâm thẳng vào ngực Vương Tử Phương và quát:

- Tránh ra!

Ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào ngực Vương Tử Phương, bỗng thấy ánh bạc lấp loáng, “keng” một tiếng, trường kiếm của Thủy Doanh Doanh đã bị bạt sang bên.

Chỉ thấy Dung Ca Nhi đã cầm kiếm trong tay, động tác rút kiếm và gạt phăng trường kiếm của Thủy Doanh Doanh nhanh đến mức không ai nhìn thấy rõ.

Thủy Doanh Doanh lạnh lùng nói:

- Quả nhiên kiếm nhanh như tia chớp!

Dung Ca Nhi cũng lạnh lùng nói:

- Cô nương nếu không phục thì cứ thử xem!

Thủy Doanh Doanh nghiêm mặt, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, chứng tỏ trong lòng đang hết sức khích động.

Thủy Doanh Doanh nhẹ hé môi nói:

- Được, bổn cô nương nếu không thử vài kiếm hẳn không thể diệt trừ ngạo khí của các hạ, có lẽ các hạ cho là kiếm pháp thần tốc của mình đã vô địch võ lâm.

- Cô nương chớ có cậy vào miệng lưỡi sắc bén!

Vương Tử Phương vừa định lên tiếng khuyên ngăn, bỗng nghe Dung Ca Nhi hốt hoảng nói:

- Vương lão tiền bối tránh ra!

Vương Tử Phương chỉ thấy ánh bạc lấp lóa liên hồi, kinh hãi thoái lui, ngưng thần nhìn, chỉ thấy Dung Ca Nhi tay áo trái đã rách toác, máu tươi rỉ ra, hiển nhiên trong mấy chiêu giao thủ vừa qua, Dung Ca Nhi đã thua thiệt.

Thủy Doanh Doanh lạnh lùng nói:

- Dung huynh, kiếm pháp của tiểu muội thế nào?

- Chẳng có gì cao minh!

Dung Ca Nhi dứt lời, đột nhiên sấn tới vung tay, chỉ thấy ánh bạc lấp loáng, kiếm khí lan tỏa, nhanh đến mức hoa cả mắt, ánh kiếm lóe lên mấy lần, trong phòng lại trở nên yên lặng.

Định thần nhìn, hai người vẫn đứng tại chỗ, Dung Ca Nhi tay phải cầm kiếm nhẹ run rẩy, như không cầm nổi, trường kiếm có thể vuột khỏi tay rơi xuống bất kỳ lúc nào.

Thủy Doanh Doanh sắc mặt trắng bệch, hơi thở hổn hển.

Vương Tử Phương chau mày, quay sang Trương thần y khẽ nói:

- Trương huynh, xin hãy khuyên ngăn nhị cô nương, tại hạ khuyên ngăn Dung công tử, không thể để cho họ động thủ tiếp nữa.

- Việc ấy... việc ấy...

Trương thần y ấp úng, ra chiều vô cùng sợ hãi, hồi lâu không thốt nên lời.

Vương Tử Phương thấy vậy thầm nhủ:

- Nếu hai người tiếp tục động thủ, hẳn có một người thương vong, thậm chí cả hai người, tình thế này đương nhiên là ông ta nhận thấy, vì sao lại không chịu đứng ra khuyên ngăn? Chả lẽ muốn cho hai người đến lúc sống chết mới thôi hay sao?

Bỗng nghe Hồng Hạnh lớn tiếng nói:

- Dung công tử với nhị cô nương tỉ kiếm, chúng ta ở đây vướng víu, khiến hai người e ngại không thể thi thố toàn lực, hãy lui ra ngoài đi thôi!

Vương Tử Phương vội nói:

- Hồng Hạnh cô nương, theo ý lão hủ…

Hồng Hạnh lạnh lùng ngắt lời:

- Lão tiêu đầu thật lắm điều!

Vương Tử Phương như chợt hiểu ra, để mặc cho Hồng Hạnh kéo ra ngoài.

Trương thần y, Điền Văn Tú và Triệu Thiên Tiêu nối tiếp theo sau.

Ra đến bên ngoài, Hồng Hạnh mới buông Vương Tử Phương ra, khép cửa lại rồi nhìn Vương Tử Phương nói:

- Ôi, lão anh hùng đã từng tuổi này mà thiếu hiểu biết…

Vương Tử Phương nóng mặt:

- Mong cô nương chỉ giáo!

- Kiếm pháp của hai người đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, cho dù chúng ta cùng ra tay cũng không thể ngăn cản…

Vương Tử Phương gật đầu, định nói rồi lại thôi.

Hồng Hạnh nói tiếp:

- Nếu chúng ta ở trong phòng, trước mặt nhiều người, hai người không ai chịu thua kém, kết quả hẳn sẽ thương vong cả hai, không có mặt mọi người, rất có thể họ sẽ dừng tay.

Trương thần y bỗng ngoắc tay nói:

- Đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta đến đằng kia!

Rồi liền dẫn trước bước đi. Mọi người vừa định theo sau, bỗng nghe một tiếng quát lanh lảnh từ trong phòng khách vọng ra, vội ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy trong phòng ánh kiếm rợp trời, tiếng lùng bùng vang lên liên hồi, như là tiếng bàn ghế bị xô ngã kèm theo tiếng ty tách rơi vỡ.

Hồng Hạnh biến sắc mặt nói:

- Dung công tử kiếm thuật tuy cao, nhưng e không phải địch thủ của nhị cô nương, nếu một trong hai người thương vong, chắc chắn không phải là nhị cô nương.

Mọi người cũng đều lo lắng như vậy, nhưng không tiện lên tiếng bình luận. Thật ra thì qua hai hiệp giao đấu vừa rồi cũng chưa thể khẳng định ai thắng ai bại.

Sau một hồi tiếng vang hỗn loạn, trong phòng khách lại trở nên yên lặng, hiển nhiên hai người đã giao thủ thêm một chiêu.

Lúc này mọi người đều mong muốn trở vào phòng khách. Chừng sau một tuần trà, vẫn không nghe trong phòng khách có động tĩnh gì.

Trương thần y ngoắc tay, dẫn trước bước đi, mọi người theo sau, đến chỗ góc một sân vườn mới dừng lại.

Vương Tử Phương nóng lòng hỏi:

- Đã thỏa thuận trước với thần y rồi, sao lại thay đổi giữa chừng vậy?

Trương thần y đưa mắt nhìn Hồng Hạnh:

- Hai vị chớ hiểu lầm, tại hạ cũng vì bắt buộc thôi!

Điền Văn Tú tiếp lời:

- Đêm qua sau khi gặp nhị cô nương, Trương huynh sao không chịu gặp lại chúng tại hạ?

Trương thần y nhẹ thở dài:

- Tại hạ vừa gặp nhị cô nương, chưa kịp mở miệng đã bị nhị cô nương trách mắng một trận, không cho tại hạ giải thích, đã bảo tại hạ đến Cái bang, hẹn với Huỳnh bang chủ định ngày quyết chiến một phen.

Điền Văn Tú thắc mắc thầm nhủ:

- Chẳng rõ sao nàng ta lại biết chuyện người của Cái bang đã lẻn vào thế nhỉ?

Vương Tử Phương thắc mắc hỏi:

- Đó là vì sao vậy?

Trương thần y quay sang nhìn Điền Văn Tú:

- Lúc bấy giờ tại hạ cũng không rõ, sau khi gặp Huỳnh bang chủ mới biết là vì Điền thiếu bảo chủ đã dẫn theo hai đệ tử Cái bang lẻn vào Vũ Hoa đài, khiến nhị cô nương tức giận.

Điền Văn Tú môi mấp máy, định nói rồi lại thôi.

Y vốn định hỏi Trương thần y vì sao nhị cô nương biết chuyện ấy, nhưng đắn đo rồi không hỏi nữa.

Trương thần y nói tiếp:

- Huỳnh bang chủ đại lượng hải hà, tại hạ chuyển cáo ý của nhị cô nương, Huỳnh bang chủ chỉ mỉm cười, không nhận lời mà cũng không từ chối.

Ông thở ra một hơi dài, nói tiếp:

- Tại hạ cũng không tiện gạn hỏi, đành cáo từ lui đi, Huỳnh bang chủ đã đích thân tiễn ra cửa và nói, nếu nhị cô nương nhất quyết muốn gặp ông ấy, ông ấy sẽ đích thân đến đây bái viếng.

Quét mắt nhìn quần hào, nói tiếp:

- Lời của tại hạ đến đây là hết, những gì về sau thì các vị đã chứng kiến cả rồi!

Vương Tử Phương quay sang Hồng Hạnh hỏi:

- Cô nương không đi cùng Trương thần y sao?

Hồng Hạnh lắc đầu:

- Tiểu tỳ phải đi nơi khác!

Điền Văn Tú hỏi:

- Cô nương có thể cho biết không?

Hồng Hạnh lắc đầu:

- Không thể!

Điền Văn Tú nói tiếp:

- Nhị cô nương hành động ngang tàng bạo ngược, gây nên nhiều kẻ thù địch, vì nhị cô nương, cô nương nên nói ra hầu cùng nghĩ cách đối phó mới phải.

Vương Tử Phương tiếp lời:

- Điền thiếu bảo chủ nói rất đúng, cô nương hãy nghĩ lại.

Hồng Hạnh đắn đo một hồi mới nói:

- Đi tìm trợ thủ!

Vương Tử Phương ngạc nhiên:

- Tìm trợ thủ ư?

Triệu Thiên Tiêu bỗng xen lời:

- Các đồng đạo võ lâm cư trú trong phạm vi ba mươi dặm quanh thành Trường An, tại hạ đều quen biết, cô nương đã tìm ai vậy?

- Không thể nói ra, tiểu tỳ cho các vị biết bấy nhiêu là nhiều lắm rồi, đâu thể nói thêm được nữa.

- Cô nương đã không chịu nói, chúng tại hạ cũng chẳng tiện gạn hỏi…

Điền Văn Tú quay sang Trương thần y, nói tiếp:

- Trương huynh có nhận ra nhị cô nương có gì khác thường không?

Trương thần y lắc đầu:

- Không như trúng độc, nhưng tính tình thì khác xa trước kia!

Vương Tử Phương xen lời:

- Trương huynh nói vậy là sao? Có thể nói rõ hơn không?

- Nhị cô nương trước kia rất ngây thơ linh lợi và dịu dàng đoan trang, nhưng hiện nay thì lúc nóng lúc lạnh, vui giận khó lường, như bị một chiếc khóa vô hình khống chế, ngay cả bản thân cũng không nhận thức được tính nết của mình, sự vui giận của nhị cô nương dường như đã lâm vào tình trạng không sao kiểm soát được.

Vương Tử Phương chau mày thầm nhủ:

- Nói vậy cũng như không!

Nhưng miệng thì nói:

- Trương huynh y đạo tinh thâm, có nhận ra được nguyên nhân gì không?

- Tại hạ cũng không dám quả quyết bừa bãi, cần phải hiểu rõ nội tình, kiểm tra kỹ rồi mới có thể khẳng định.

Điền Văn Tú bỗng nói:

- Trương huynh cứ nói ra nhận định của mình cũng đâu hề gì!

Trương thần y giơ tay vỗ hai cái lên đầu:

- Tại hạ biết phải bắt đầu từ đâu…

Ông ngước mặt nhìn trời, nói tiếp:

- Tại hạ có một nhận xét nhưng xin nói rõ trước, đó chỉ là suy luận, không chắc chắn…

Mọi người đều muốn nghe nhận định của Trương thần y nên không ai lên tiếng. Trương thần y lướt mắt nhìn mọi người, nói tiếp:

- Không biết trong giới võ lâm hiện nay có một môn võ công có thể khiến mấy yếu huyệt thần kinh của con người bị tổn thương hay không?... Có thể nói nhị cô nương đã bị ám toán, nhưng không phải ngộ độc, mà là bị thương bởi một môn võ công thần kỳ.

Triệu Thiên Tiêu buột miệng:

- Có chuyện như vậy ư?

- Đó chỉ là tại hạ suy luận dựa theo y đạo và những gì trông thấy, không dám quả quyết đúng hay sai… Nhị cô nương nội công tinh thâm, tuy thọ thương nhưng không nặng, nên lúc thì tỉnh táo, lúc thì ương ngạnh độc đoán, bất chấp hậu quả…

Vương Tử Phương gật đầu:

- Không sai, chúng tại hạ tiếp xúc với nhị cô nương chỉ một đêm ngắn ngủi đã thấy nhiều cách đối nhân xử thế của nhị cô nương hết sức khác lạ.

Trương thần y nói tiếp:

- Lúc nhị cô nương tỉnh táo thì mọi hành vi đều là bản tính, nhưng khi thương thế bộc phát thì mọi hành vi không còn là bản tính của nhị cô nương nữa.

Điền Văn Tú tiếp lời:

- Ý Trương huynh có phải là thương thế của nhị cô nương luôn bộc phát trong một thời gian nhất định và tỉnh táo cũng trong một thời gian nhất định?

Trương thần y ngẫm nghĩ hồi lâu:

- Điều khó hiểu chính là ở đó! Theo quan sát của tại hạ thì thời gian tỉnh táo của nhị cô nương dường như không nhất định, nhưng có một điều có thể quả quyết, đó là bệnh tình và thương thế của nhị cô nương đang rất nghiêm trọng…

Ông buông tiếng thở dài, nói tiếp:

- Rất có thể trong vòng bốn năm ngày tới, nhị cô nương sẽ không còn tỉnh táo được nữa…

Vương Tử Phương tiếp lời:

- Nếu thật sự có ngày đó thì nhị cô nương sẽ…

Như nhận thấy những lời tiếp theo quá khó nghe, bỗng bỏ dở câu nói.

Trương thần y tiếp lời:

- Ngang tàng bạo ngược, không phân biệt thiện ác, nhưng đó không phải bản ý của nhị cô nương.

Hồng Hạnh càng nghe càng sợ, vội khom mình thi lễ với Trương thần y và nói:

- Trương lão tiền bối y thuật tinh thâm, xin hãy cứu nhị cô nương!

Trương thần y lắc đầu:

- Chẳng phải không muốn, mà là không thể!

Điền Văn Tú chau mày:

- Chả lẽ chúng ta để mặc cho nhị cô nương trở nên tệ hại như vậy sao?

Trương thần y nói:

- Cách duy nhất hiện nay là kỳ vọng vào Huỳnh bang chủ Cái bang.

Hồng Hạnh xen lời:

- Cái bang có nhiều người thọ thương dưới tay chúng tiểu tỳ, Huỳnh bang chủ lẽ nào chịu ra tay cứu giúp.

Trương thần y nói:

- Huỳnh bang chủ biết nhiều hiểu rộng, thân hoài tuyệt kỹ, ông ấy đã biết lai lịch của nhị cô nương, hẳn không đến đỗi đối địch với nhị cô nương, chỉ cần nhận ra được thương thế của nhị cô nương là do võ công gì gây ra, rất có thể tại hạ có cách cứu chữa.

Hồng Hạnh nhíu mày:

- Nếu Huỳnh bang chủ không nhận ra được thì sao?

- Vậy thì thật phiền phức… Luận về cao nhân trong y đạo hiện nay, không ai hơn được đại cô nương.

Hồng Hạnh lắc đầu:

- Nhưng đại cô nương không thể…

Triệu Thiên Tiêu tiếp lời:

- Có phải vì đường xá xa xôi, không đủ thời gian.

- Còn có nguyên nhân khác. Ôi! Phải chi đại cô nương sức khỏe tốt thì nhị cô nương đâu có ngày hôm nay…

Bỗng nghe một tiếng vang rền, cắt đứt câu nói của Hồng Hạnh.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa phòng khách mở toang, Dung Ca Nhi cầm kiếm phóng ra ngoài, cánh tay trái máu tươi đầm đìa.

Vương Tử Phương kinh hoàng, vội chạy đến nói:

- Dung công tử!

Khăn đen che mặt của Dung Ca Nhi cũng bị chém rách nửa phần, nửa phần còn lại nhẹ phất phơ theo gió.

Dung Ca Nhi như đã sức cùng lực kiệt, chưa xuống đến bậc thềm phòng khách, không sao gượng nổi nữa, lảo đảo ngã lăn ra đất.

Vương Tử Phương vội đỡ Dung Ca Nhi lên hỏi:

- Dung công tử thọ thương nặng lắm hả?

Dung Ca Nhi thở mạnh một hơi:

- Không hề gì, chỉ cần nghỉ ngơi chốc lát là khỏe lại thôi!

- Thương thế trên tay trái không nhẹ…

- Chỉ là thương thế da thịt, không đáng kể.

Dung Ca Nhi chầm chậm ngồi dậy xếp bằng trên đất, nhắm mắt vận công điều tức.

Trong khi ấy, Trương thần y với Hồng Hạnh đã lao vào trong phòng khách.

Chỉ thấy Thủy Doanh Doanh trường kiếm chỏi đất, nửa người tựa vào bàn, vai phải và chân trái máu chảy ròng ròng, Hồng Hạnh từ nào đến giờ chưa từng thấy nhị cô nương thê thảm như vậy, kinh hoàng đến mức đứng ngây ra tại chỗ.

Nhưng Trương thần y vẫn bình tĩnh, đi nhanh đến bên Thủy Doanh Doanh, từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, trút ra hai viên thuốc, bỏ vào miệng Thủy Doanh Doanh.

Thủy Doanh Doanh uống thuốc xong, Hồng Hạnh mới bình tĩnh trở lại, hối hả gọi:

- Nhị cô nương!

Nhào tới định ôm lấy Thủy Doanh Doanh.

Trương thần y đưa tay ra cản Hồng Hạnh lại và nói:

- Nhị cô nương chỉ kiệt sức thôi, đã uống thuốc của tại hạ, nghỉ ngơi chốc lát là có thể bình phục, cô nương không cần lo lắng.

- Thương thế trên vai nhị cô nương...

- Tại hạ đã xem qua rồi, chỉ là thương thế da thịt, tuy mất máu nhiều, nhưng không đến đỗi nguy hiểm.

- Có cần băng bó không?

Trương thần y chưa kịp đáp, Thủy Doanh Doanh đã nói:

- Không cần, hãy đi xem thương thế của Dung công tử ra sao?

Tay phải buông ra, trường kiếm rơi xuống đất.

- Tiểu tỳ thấy thương thế của Dung công tử không nhẹ, vừa ra khỏi đây đã ngã xuống...

Thủy Doanh Doanh bỗng vùng vẫy:

- Thật vậy hả?

- Tiểu tỳ sao dám nói dối nhị cô nương!

Thủy Doanh Doanh gắng gượng đứng lên:

- Hãy dìu ta ra ngoài xem thử!

Hồng Hạnh ngạc nhiên:

- Y đã không còn sức kháng cự, nếu muốn giết y, một mình tiểu tỳ là đủ.

“Choang” một tiếng, rút kiếm ra.

- Mau dìu ta ra ngoài!

Hồng Hạnh ngớ người, vội vâng lời đi đến bên Thủy Doanh Doanh.

Thủy Doanh Doanh đặt tay phải lên vai Hồng Hạnh:

- Vứt kiếm đi, dìu ta ra ngoài!

Lúc này, Dung Ca Nhi đã vận công điều tức trên thềm phòng khách, Vương Tử Phương đứng bên hộ vệ, thấy Hồng Hạnh dìu Thủy Doanh Doanh đi ra, kinh hãi vội tiến đến đón, vòng tay nói:

- Nhị cô nương, Dung công tử đã thọ thương rất nặng...

Hồng Hạnh tức giận:

- Nhị cô nương cũng thọ thương, lão không nhìn thấy sao?

Vương Tử Phương thở dài:

- Võ công hai vị bất phân thắng bại, không cần tỉ thí nữa!

Thủy Doanh Doanh vùng khỏi hai tay Hồng Hạnh:

- Không cần dìu nữa!

Loạng choạng đi đến trước mặt Dung Ca Nhi, quan tâm hỏi:

- Dung công tử thọ thương nặng lắm hở?

Dung Ca Nhi mở bừng mắt, nhìn Thủy Doanh Doanh nói:

- Cô nương nếu muốn tái chiến, tại hạ còn có thể hầu tiếp!

Đoạn liền đứng phắt dậy. Vương Tử Phương vội hai tay xua lia lịa:

- Không được động thủ nữa!

Thủy Doanh Doanh đưa tay lên, sửa lại mái tóc rối trên trán, dịu giọng nói:

- Tiểu muội thọ thương nhiều hơn Dung huynh, kể như Dung huynh đã thắng, không cần tỉ thí nữa.

Đoạn từ từ ngồi xuống. Dung Ca Nhi cũng ngồi xuống nói:

- Cô nương kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, tại hạ vô vàn bội phục!

- Dung huynh là cao thủ kiếm pháp bậc nhất mà tiểu muội đã gặp từ khi xuất đạo giang hồ đến nay.

Dung Ca Nhi thở dài:

- Có lẽ tại hạ không phải địch thủ của cô nương, cùng lắm chỉ bất phân thắng bại mà thôi.

Vương Tử Phương cứ lo hai người tiếp tục động thủ, nào ngờ hai người lại khiêm nhường nhau thế này.

Trương thần ý lén giật tay áo Vương Tử Phương, cất bước đi ra phía sau.

Vương Tử Phương là người già dặn, lẽ nào không hiểu ý, liền đi theo sau Trương thần y.

Điền Văn Tú và Triệu Thiên Tiêu thấy vậy, cũng cùng đi theo sau hai người.

Trương thần y rẽ qua một góc nhà, đứng lại ngoắc tay gọi, ba người xúm đến nói:

- Trương huynh có gì chỉ bảo?

- Lúc này thần trí của nhị cô nương rất là tỉnh táo, có điều gì hãy nói trong lúc này là tốt nhất. Ôi, chỉ tiếc là thương thế của nhị cô nương quá nặng.

Điền Văn Tú nói:

- Theo tại hạ nhận thấy thì dường như nhị cô nương rất là kính phục Dung công tử!

Trương thần y gật đầu:

- Không sai, nhị cô nương rất quý mến Dung công tử, nhưng đó chỉ là trong lúc tỉnh táo, nhưng khi thương thế bộc phát thì lục thân cũng không nhận… Theo ý tại hạ, chi bằng lúc này điểm huyệt nhị cô nương.

Điền Văn Tú tiếp lời:

- Nếu vậy mà không gây tổn thương cho nhị cô nương thì cũng không hề gì.

- Tổn thương thì không, nhưng sợ Hồng Hạnh không đồng ý sẽ sinh chuyện không hay.

Điền Văn Tú góp ý:

- Điểm luôn huyệt đạo của Hồng Hạnh, được không?

- Tại hạ cũng có ý định ấy, nhưng Hồng Hạnh kiếm thuật cao minh và rất khôn lanh, nếu xuất thủ bất thành hẳn gây nên đổ máu, cho nên tại hạ mới bàn tính với các vị, tốt hơn hết là chúng ta cùng lúc ra tay, tại hạ đối phó với nhị cô nương, ba vị đối phó với Hồng Hạnh.

Điền Văn Tú từng chứng kiến kiếm pháp của Hồng Hạnh, quả là cao minh, bèn nói:

- Chúng tại hạ xin tuân theo cao kiến của Trương huynh!

Bốn người quay về bên ngoài phòng khách, Thủy Doanh Doanh với Dung Ca Nhi đã điều tức nhập định, hai mắt nhắm nghiền.

Hồng Hạnh quét mắt nhìn bốn người:

- Hừ, lén la lén lút nói gì vậy hả?

Trương thần y mỉm cười:

- Bọn tại hạ bàn tính về thương thế của nhị cô nương...

Trong khi ấy, Điền Văn Tú và Vương Tử Phương cùng Triệu Thiên Tiêu đã tản ra bao vây Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh nhướng mày:

- Có kết quả không?

- Cần phải trị liệu càng sớm càng tốt!

Trương thần y trong khi nói đã vung tay, điểm vào hai huyệt đạo của Thủy Doanh Doanh.

Hồng Hạnh tức giận:

- Mấy người định làm gì? Mau giải huyệt cho nhị cô nương!

Ngay khi ấy, Điền Văn Tú cùng Vương Tử Phương và Triệu Thiên Tiêu cùng vung chỉ điểm vào huyệt đạo của Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh quả nhiên phản ứng cực nhanh, chỉ phong vừa vang lên, liền tức phát giác, lạng người sang bên tránh né, giận dữ quát:

- Điền Văn Tú, ngươi muốn chết...

Nhưng không thể nào ngờ đến ba người cùng lúc xuất thủ, tránh được một chỉ của Điền Văn Tú, nhưng không sao tránh được hai chỉ của Vương Tử Phương và Triệu Thiên Tiêu, chỉ cảm thấy hai bên sườn tê dại, hai huyệt đạo đã bị điểm trúng, người lảo đảo rồi ngã ngồi trên đất.

Nha đầu này cũng thật hung hãn, cắn răng ngồi thẳng lên, lạnh lùng nói:

- Các vị tưởng điểm huyệt tiểu tỳ với nhị cô nương là xong chuyện hay sao? Phải biết là nhị cô nương sớm đã có sự sắp đặt...

Mọi người đã được Trương thần y căn dặn nên cùng nhìn vào mặt Hồng Hạnh, không ai lên tiếng, Hồng Hạnh nói tiếp:

- Trong vòng một giờ sẽ có ba cao thủ bậc nhất đến đây!

Trương thần y hỏi:

- Họ là ai?

Hồng Hạnh lắc đầu:

- Không nói!

Trương thần y đi đến trước mặt Hồng Hạnh;

- Cô nương chớ hiểu lầm, đây hoàn toàn là vì tốt cho cô nương với nhị cô nương.

Hồng Hạnh như không sao chịu nổi, “phịch” một tiếng ngã ra đất.

Trương thần y cúi xuống nói:

- Cô nương hãy nghe tại hạ nói, hiện cô nương thần trí còn tỉnh táo, miệng có thể nói, nếu bọn tại hạ thật sự muốn ám toán cô nương với nhị cô nương, dĩ nhiên là phải điểm vào các yếu huyệt, chứ đâu có điểm vào huyệt đạo không quan trọng.

Hồng Hạnh cười khảy:

- Đó là vì các vị sợ sau này báo thù!

Trương thần y cười:

- Nếu sợ báo thù, bọn tại hạ không thể nhân cơ hội này giết chết hai vị hay sao?

Điền Văn Tú xen lời:

- Trương huynh, cứ thẳng thắn nói rõ ra đi!

Trương thần y hắng giọng:

- Chuyện là thế này, nhị cô nương đã thọ thương...

- Nhị cô nương đã thọ thương gì chứ?

- Cô nương đã nhiều năm theo bên nhị cô nương, có nhận thấy nhị cô nương gần đây có gì khác lạ không?

- Dường như có chút đổi khác!

- Đổi khác ở điểm nào?

- Tính tình trở nên nóng nảy, vui giận thất thường, không sao lường được!

- Đúng rồi, đó là dấu hiệu phát tác.

- Nếu muốn chữa trị cho nhị cô nương, chỉ cần nói một tiếng, và cũng đâu cần phải điểm huyệt của tiểu tỳ.

- Nhị cô nương không tin thì sao?

- Vậy thì thôi, sao lại phải điểm huyệt?

- Nếu không điểm huyệt cô nương mà chỉ điểm huyệt nhị cô nương, cô nương hẳn hiểu lầm tuốt kiếm liều mạng, đâu có cho bọn này giải thích.

Hồng Hạnh gật đầu:

- Giờ thì tiểu tỳ đã biết, có thể giải huyệt được rồi!

Trương thần y nghiêm mặt:

- Hồng Hạnh cô nương, chẳng phải bọn này đặt điều nói dối, thương thế của nhị cô nương đã nghiêm trọng đến mức cần phải chữa trị ngay, nếu kéo dài e sẽ trở nên bất trị... Giờ thì cô nương đã hiểu, tại hạ giải huyệt cho cô nương, cô nương muốn xử lý thế nào tùy ý.

Đoạn liền vung tay, giải huyệt cho Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh đứng lên, thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn Thủy Doanh Doanh đang nằm trên đất, quay sang Trương thần y nói:

- Nhị cô nương nếu có bề gì, tiểu tỳ cũng khó thể sống một mình...

Bỗng nghe một tiếng trong trẻo vọng đến:

- Hồng Hạnh tỷ, đừng nghe những lời dối trá của họ!

Quay đầu nhìn, chỉ thấy Thúy Liên toàn thân y phục màu lục tay trái vịn vào thành cửa, tay phải cầm ngược trường kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc quét nhìn mọi người, lạnh lùng nói:

- Bảo họ giải huyệt cho nhị cô nương mau!

Lời lẽ hết sức gay gắt, như thể ra lệnh cho Hồng Hạnh.

Trương thần y vòng tay:

- Thúy cô nương...

- Đừng giải thích, giải huyệt cho nhị cô nương trước đã!

Thúy Liên vừa nói vừa chậm bước tiến tới.

Hồng Hạnh quay người, đứng cản Thúy Liên và nói:

- Thúy Liên tỷ...

Thúy Liên lạnh lùng ngắt lời:

- Cứu nhị cô nương trước rồi hẵng nói.

Hồng Hạnh vội phân bua:

- Thúy Liên tỷ thọ thương, không biết nội tình, Trương thần y nói không sai, trong những ngày qua nhị cô nương quả là khác lạ.

Trương thần y ôm quyền:

- Thúy Liên cô nương...

Thúy Liên tức giận:

- Bổn cô nương không muốn nghe...

Giơ kiếm lên, nói tiếp:

- Mau giải huyệt cho nhị cô nương.

Trương thần y còn định giải thích, bỗng thấy trường kiếm trong tay Thúy Liên lóe lên, tạo ra hai đóa hoa kiếm, chia nhau công vào hai đại huyệt của mình.

Trương thần y lẹ làng ngửa người ra sau, thoái lui bảy tám thước mới tránh khỏi.

Thúy Liên tiến nhanh hai bước, đi đến bên Thủy Doanh Doanh, cất tiếng gọi:

- Nhị cô nương...

Cúi xuống xoa bóp huyệt đạo của Thủy Doanh Doanh, lúc này thương thế nàng ta chưa hoàn toàn hồi phục, vừa cúi xuống đã có hai vết thương nứt toác, máu tuôn xối xả.

Thúy Liên tuy trông yếu đuối, nhưng hết sức kiên cường, chỉ nhẹ chau mày, vẫn ngồi xổm xuống.

Điền Văn Tú vội quay sang Hồng Hạnh nói:

- Cô nương đã hiểu rõ nội tình, còn chưa mau ngăn cản Thúy Liên cô nương, kẻo sẽ hoài công mất.

Hồng Hạnh vội nói:

- Thúy Liên tỷ, xin hãy dừng tay!

Thúy Liên đã giơ tay lên, nghe vậy liền dừng lại hỏi:

- Chuyện gì?

- Trương thần y là có lòng tốt, điểm huyệt là nhằm cứu nhị cô nương.

- Hứ, Hồng Hạnh tỷ đã bị họ dối gạt rồi!

- Dựa vào đâu?

- Xưa nay điều trị thương thế làm gì có chuyện điểm huyệt trước.

Hồng Hạnh ngớ người:

- Thúy Liên tỷ nói có lý!

Trương thần y vội nói:

- Nếu bọn này dối gạt cô nương thì đâu có điểm huyệt rồi lại giải huyệt cho cô nương.

Hồng Hạnh lại ngớ người:

- Thúy Liên tỷ, Trương thần y nói cũng có lý!

- Họ giải huyệt là nhằm khiến Hồng Hạnh tỷ tin phục hầu có thể lợi dụng.

Hồng Hạnh nhẹ thở dài:

- Thúy Liên tỷ nói có lý, Trương thần y nói cũng không sai, thật không biết phải xử lý thế nào.

Thúy Liên vung tay, một chưởng vỗ vào mạn sườn trái của Thủy Doanh Doanh.

Trương thần y vội lớn tiếng nói:

- Vương huynh, Triệu huynh ra tay mau, nếu nhị cô nương huyệt đạo được giải, vì không biết nội tình hẳn tức giận ra tay, chúng ta sẽ chết vô địa táng.

Trong khi nói đã hai tay vung động, liên tiếp tấn công.

Thúy Liên vừa giải được một huyệt đạo của Thủy Doanh Doanh, chưởng kình của Trương thần y đã ập đến, vội tả chưởng vung lên đón tiếp.

“Bùng” một tiếng, chưởng lực hai người chạm nhau, Thúy Liên “hự” một tiếng, bật ngã ra đất.

Trương thần y tiến nhanh hai bước, đến bên Thúy Liên, cúi người điểm vào hai huyệt đạo cầm máu cho Thúy Liên trước, rồi từ trong lòng lấy thuốc kim sang ra, trút vào vết thương, băng bó lại cho nàng ta, tiện tay điểm vào mấy huyết đạo rồi quay sang Hồng Hạnh nói:

- Thúy Liên cô nương thương thế rất nặng, nhị cô nương cũng càng lúc càng nghiêm trọng, hai người đều cần phải điều trị gấp, nếu cô nương tin lời tại hạ, tại hạ từng chịu ơn đại cô nương, dĩ nhiên phải tận lực cứu chữa, còn như cô nương không tin, tại hạ lập tức rời khỏi đây, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc quy ẩn, suốt đời không bước chân vào giang hồ nữa.

Hồng Hạnh ngẫm nghĩ một hồi:

- Thôi được, tiểu tỳ tin!

- Vậy cô nương hãy bồng nhị cô nương vào trong phòng ngủ trước.

Hồng Hạnh vâng lời cúi xuống, bồng Thủy Doanh Doanh lên, đi vào nội thất.

Trương thần y quay sang Điền Văn Tú:

- Điền thiếu bảo chủ bồng Thúy Liên cô nương được không?

Điền Văn Tú ngẩn người:

- Việc ấy… việc ấy…

- Lúc này liên quan đến sự sống chết, thiếu bảo chủ không nên câu nệ lễ phép “nam nữ thọ thọ bất thân” nữa.

Điền Văn Tú bất đắc dĩ, đưa tay bồng Thúy Liên lên, hỏi:

- Bồng đi đâu?

- Bồng vào phòng ngủ, để cho nàng ta nghỉ ngơi một hồi trước đã!

Trương thần y quay sang Vương Tử Phương, nói tiếp:

- Thương thế của vị Dung Ca Nhi này...

Dung Ca Nhi mở bừng mắt, đứng lên nói:

- Không cần bận tâm đến tại hạ!

Quay sang khom mình thi lễ với Vương Tử Phương:

- Vãn bối đến đây vốn định báo với lão tiền bối một việc trọng đại, không ngờ đã bị trễ nãi vì tỉ kiếm với vị cô nương ấy...

Giọng điệu ra chiều hết sức kính trọng Thủy Doanh Doanh.

Vương Tử Phương tiếp lời:

- Dung công tử có gì chỉ dạy?

- Vạn Thượng môn đã đang đêm chuyển tiêu vật đã cướp được đi nơi khác, vãn bối trải qua một phen ác chiến, cuối cùng đã hoài công.

- Đã vậy thì việc thất tiêu cũng không cần gấp gáp nữa.

- Gia mẫu bảo vãn bối đến đây với mục đích là tìm về thất tiêu cho lão tiền bối, giờ đây đã bất thành, vãn bối khó thể trở về phục mệnh với gia mẫu...

- Hiện tình thế diễn biến ngày càng phức tạp, việc thất tiêu của lão hủ đã không còn quan trọng, điều quan trọng hơn hết lúc này là tìm cách cứu nhị cô nương.

Dung Ca Nhi vẻ quan tâm:

- Nhị cô nương sao rồi? Có phải do vãn bối đã gây thương thế quá nặng không?

- Không liên quan đến Dung công tử, nhị cô nương vốn đã thọ thương trước rồi!

Dung Ca Nhi ngạc nhiên:

- Nhị cô nương chẳng phải vẫn bình thường sao? Khi nãy tỉ kiếm với vãn bối vẫn rất khỏe mạnh kia mà!

- Thương thế của nhị cô nương rất quái lạ, khi bộc phát vui giận thất thường, tính tình trở nên hết sức ngang ngược cố chấp, còn khi tỉnh táo thì cũng như người thường.

- Có chuyện như vậy... Đáng tiếc gia mẫu không ở đây, lão nhân gia ấy y đạo tinh thâm, hẳn có thể tìm ra thương thế của nhị cô nương.

Lúc này Điền Văn Tú đã bồng Thúy Liên vào trong nội thất, trở ra phòng khách nói:

- Trương huynh, Thúy Liên thọ thương rất nặng, mấy vết kiếm thương vẫn còn rỉ máu.

Trương thần y nói:

- Thúy Liên tuy thọ thương nặng, nhưng chỉ là thương thế da thịt, không khó điều trị, khó là ở nhị cô nương, thật không biết phải bắt đầu từ đâu.

Dung Ca Nhi tiếp lời:

- Tại hạ được gia mẫu chỉ dạy, hiểu biết chút ít về y đạo, có lẽ cũng giúp được phần nào.

Trương thần y gật đầu:

- Vậy rất tốt, chúng ta cùng vào xem thử!

Đoạn quay người đi trước, Dung Ca Nhi theo sau, cùng đi vào phòng ngủ của Thủy Doanh Doanh.

Chỉ thấy Thủy Doanh Doanh hai mắt nhắm nghiền nằm ngang trên giường, Hồng Hạnh ngồi bên, mặt mày thiểu não, thờ thẫn nhìn Thủy Doanh Doanh.

Trương thần y ngoảnh lại nhìn Hồng Hạnh nói:

- Nhị cô nương thương thế quái lạ, không cần câu nệ tị hiềm nam nữ nữa, phiền cô nương đi mời Vương tổng tiêu đầu và Triệu bảo chủ vào đây.

Hồng Hạnh ngạc nhiên:

- Họ đâu phải đại phu, vào đây làm gì?

- Tại hạ hoài nghi nhị cô nương thọ thương là do một thứ võ công kỳ dị gây nên, càng nhiều người càng thêm nhiều hiểu biết.

Hồng Hạnh do dự chốc lát:

- Được, tiểu tỳ đi mời họ!

Lát sáu, Vương Tử Phương và Triệu Thiên Tiêu theo cùng Hồng Hạnh đi vào.

Trương thần y nắm lấy cổ tay trái Thủy Doanh Doanh, tay phải trỏ giữa hai ngón đặt trên mạch môn Thủy Doanh Doanh, nhắm mắt lại, một hồi thật lâu mới mở mắt ra nói:

- Mạch đập hơi chậm...

Hồng Hạnh tiếp lời:

- Nhị cô nương huyệt đạo bị phong bế, đương nhiên là không bình thường rồi!

Trương thần y vẻ mặt nghiêm nghị, không màng đến Hồng Hạnh, quét mắt nhìn Vương Tử Phương nói:

- Xem xét kỹ, nhị cô nương dường như không có dấu hiệu thọ thương, lời lẽ và hành động cũng bình thường, các vị đều là người từng bôn tẩu giang hồ nhiều năm, chẳng hay có cao kiến gì không?

Dung Ca Nhi tiếp lời:

- Theo tại hạ biết thì có một loại thuốc độc mạn tính phát tác rất chậm, rất có thể thuốc độc mà nhị cô nương uống vào chưa phát tác.

Trương thần y chau mày:

- Nếu độc tính chưa phát tác, sao lại ảnh hưởng đến tính tình?

Vương Tử Phương tiếp lời:

- Theo lão hủ biết thì có một loại võ công xuất xứ từ Thiên Trúc, có thể gây tổn thương đại não, người thọ thương bề ngoài trông rất bình thường, nhưng tính tình và hành vi thì thay đổi rất nhiều.

Trương thần y nhẹ gật đầu:

- Tại hạ luôn hoài nghi nhị cô nương đã thọ thương bởi một loại võ công kỳ dị nào đó, Vương huynh có thể nói rõ hơn không?

Vương Tử Phương gượng cười:

- Đó là do lão hủ đã nghe người ta nói khi xưa, nhận thấy quá hoang đường nên không hỏi rõ, chỉ biết có vậy thôi!

Trương thần y trầm giọng:

- Y đạo của tại hạ tuy không dám tự hào cao minh, nhưng đã từng chữa trị rất nhiều nghi nan tạp chứng, nhưng dùng thuốc hay châm cứu đều phải biết rõ căn nguyên, hiện chưa tìm ra được nguyên nhân gây bệnh của nhị cô nương nên đến nay chưa dám dùng thuốc...

Dung Ca Nhi bỗng nói:

- Có một phương pháp kiểm tra thương thế, chẳng hay thần y đã sử dụng chưa?

Trương thần y ngạc nhiên:

- Phương pháp gì?

- Dùng chân khí bản thân thúc đẩy máu huyết lưu thông trong người để kiểm tra bộ vị thọ thương.

Dung Ca Nhi cởi khăn che mặt ra, nói tiếp:

- Một người nhất là đã luyện nội công, bất luận thọ thương ở đâu hẳn cũng để lại chút ít vết tích, khi chân khí vận hành đến chỗ thọ thương hẳn có phản ứng khác thường.

Trương thần y gật đầu:

- Đúng là có phương pháp như vậy, nhưng công lực của tại hạ không đủ.

- Tại hạ có thể thử một phen.

Hồng Hạnh nghe vậy liền trèo lên giường, đỡ Thủy Doanh Doanh lên ngồi xếp bằng.

Dung Ca Nhi quay sang Trương thần y nói:

- Tại hạ tuy biết cách điều thương bằng chân khí, nhưng mới lần đầu tiên áp dụng, có gì sai sót xin thần y chỉ dẫn cho.

Trương thần y gật đầu:

- Tại hạ sẽ hết sức hỗ trợ!

Dung Ca Nhi bước lên giường, tay phải đưa ra, đặt lên sau lưng Thủy Doanh Doanh, nhắm mắt ngầm vận chân khí, một luồng sức nóng truyền vào cơ thể Thủy Doanh Doanh.

Trương thần y mở to mắt nhìn diễn biến trên mặt Dung Ca Nhi. Chừng một tuần trà sau, bỗng thấy Dung Ca Nhi chau mày.

Thời gian một tuần trà nữa qua đi, Dung Ca Nhi rụt tay phải về nói:

- Thương thế dường như ở trên đầu.

Trương thần y gật đầu:

- Quả nhiên tại hạ đoán không sai!

Triệu Thiên Tiêu bỗng hỏi:

- Trên người nhị cô nương có mấy huyệt đạo bị điểm, Dung công tử có cảm thấy khác lạ không?

- Có, các vị đã điểm huyệt thần phong bên trái và huyệt thiên trì bên phải, đúng không?

Trương thần y gật đầu:

- Đúng vậy!

- Khi chân khí của tại hạ vận hành đến hai huyệt đạo ấy đã gặp trở ngại!

Trương thần y hỏi:

- Thương thế ở chỗ nào trên đầu nhị cô nương?

- Chân khí đến hai huyệt ngọc chẩm và não hộ đã gặp lực cản, nhưng rất yếu, lực cản ở hai huyệt thần phong và thiên trì rất mạnh...

Trương thần y lẩm bẩm:

- Điểm lợi hại chính là ở đó, ngay cả cao thủ điểm huyệt cũng không dám khinh suất điểm vào hai đại huyệt ở não bộ ấy, chỉ cần mạnh tay một chút là chết ngay tức khắc...

Quét mắt nhìn mọi người, nói tiếp:

- Đây hẳn là một thủ pháp đặc thù, có lẽ không thuộc về thủ pháp điểm huyệt, chỉ gây tổn thương thật nhẹ đến đại não, ảnh hưởng đến thần kinh mà người vẫn tỉnh táo trong mức độ vừa phải...

Triệu Thiên Tiêu tiếp lời:

- Nếu nhị cô nương rối loạn thần trí, có hành vi ngang tàng bạo ngược, cơ hồ mất hết nhận thức, vậy người gây ra có dụng tâm gì? Chả lẽ chỉ vì muốn nhị cô nương trở nên ngang tàng bạo ngược hay sao?

Trương thần y trầm ngâm:

- Có thể là muốn mượn vào võ công của nhị cô nương gây ra một trận sát kiếp trên giang hồ, và cũng có thể thêm bước nữa là lợi dụng nhị cô nương...

Vương Tử Phương nói:

- Giờ đã biết rõ thương thế, chẳng hay Trương huynh có lương sách gì có thể khiến nhị cô nương bình phục không?

Trương thần y ngẫm nghĩ một hồi:

- Tuy có vài phương pháp trị liệu, nhưng tại hạ vì không chắc chắn nên chưa dám sử dụng bừa. Ôi, nếu lỡ trị liệu không đúng cách, khiến thương thế của nhị cô nương trở nên trầm trọng hơn, đó thật khiến tại hạ ân hận suốt đời.

Thần y đã bó tay, mọi người càng vô kế khả thi, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, hồi lâu vẫn không ai lên tiếng.

Chừng một tuần trà sau, Hồng Hạnh mới nhẹ thở dài nói:

- Các vị đã không có lương sách, vậy thì để tiểu tỳ đưa nhị cô nương về nhà.

Bỗng bên ngoài vang lên một tiếng nghiêm lạnh nói:

- Hồng Hạnh cô nương có đây không?

Hồng Hạnh lập tức phóng xuống giường và nói:

- Trợ thủ đã đến!

Đoạn nhanh bước đi ra ngoài.

Chỉ thấy ngoài phòng khách là ba người áo đen đứng thành một hàng ngang, thảy đều lưng giắt trường kiếm và khoát áo choàng đen, sắc mặt nhợt nhạt.

Hồng Hạnh đi đến trước mặt ba người, khẽ nói gì đó, ba người chau lấy chau mày, quay người bỏ đi.

Bạn đang đọc Song Phụng Kỳ của Ngọa Long Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.