LUÂN HỒI
Nhìn vào cùng một nhà, hai người đều vô cùng hoảng sợ, nhưng rõ ràng là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, cân nhắc xong, hai người lại chui qua cửa sổ, nhảy lên xà nhà. Quả nhiên là như vậy, đồ đạc bên trong giống hết ngôi nhà vừa bị cháy!
Tôi dựa vào xà, nghiêng đầu không muốn nhìn Diệp Lãnh Vân, trong lòng thầm oán trách hắn, thân thở mệt mỏi không khiến tôi quên đi chuyện vừa rồi mà càng làm cảm xúc tôi thêm mãnh liệt! Quá tệ! Nó thật khủng khiếp!.
Thấy vẻ mặt không ổn của tôi, Diệp Lãnh Vân nói: “Chuyện này ta đã từng trải qua. Tuy rằng họ rất đáng thương nhưng ngươi phải hiểu rằng ta có bản lĩnh không có nghĩa là ta có thể cứu họ. Người hiểu chứ? Ta không thể lo cho chính mình!”
Tôi cười khẩy không nói gì. Diệp Lãnh Vân tiếp tục nói: “Người tính không bằng trời tính, có lẽ đây là số phận của họ! Nếu như gặp bọn họ lúc bình thường, ta nhất định có thể cứu giúp họ, nhưng đáng tiếc trong hoàn cảnh này chúng ta không thể bảo vệ chính mình!”.
Tôi mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ tức giận: “Đồ ngu”.
Diệp Lãnh Vân cười nói: “ Ta nghĩ ngươi muốn giết ta!”.
“Được, ta sẽ giết ngươi!” Tôi hung tợn nói.
“Ngươi muốn báo thù cho hai mẹ con? Hừ, chỉ sợ ta không có hại bọn họ, oán hận làm ngươi mất đi phán đoán.!” Diệp Lãnh Vân lắc đầu.
“Ta đã định giết ngươi, không liên quan đến những người khác!” Ta nói tiếp
“Tại sao giết ta? Giết bừa bãi người vô tội? ngươi và nam nhân kia có gì khác biết? Theo ý thích của mình mà điều khiển cuộc sống của người khác! Người trước hết bình tĩnh lại đi!” Diệp Lãnh Vân nói.
Tôi nhìn anh ta, cơn giận trong tôi dần dần lắng xuống, tôi sẽ đợi cho đến
khi mọi chuyện được tìm ra, dù sao người này dường như biết rất nhiều về tôi!
“Ngươi có vẻ biết nhiều về ta nhỉ?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, phái Mai Sơn của chúng ta cùng Bội Giao của ngươi có quan hệ sâu sắc, nếu như ngươi là đệ tử Bội Giao Phái!" Diệp Lãnh Vân nói ra.
“Mai Sơn?, Bội Giao? tôi hoàn toàn không nhớ gì trong ký ức của mình. Trước tiên, tôi nghĩ có lẽ khôi phục trí nhớ là điều cần làm đầu tiên. Về phần cuộc sống của Diệp Lãnh Vân, dù sao, anh ta bây hông phải là đối thủ của mình, hãy nói sau!”. Trong lòng thầm nghĩ.
Khoảng nửa tuần nhang, lại có tiếng bước chân, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau
rồi hướng ra cửa. Với một tiếng kẽo kẹt, một người phụ nữ bước vào với chiếc tai của một đứa trẻ trên tay!
Đúng vậy, mặc dù cả hai chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi thấy quả thật là ba mẹ con bọn họ, trong lòng chúng tôi vẫn vô cùng kinh hãi! Điều này chưa phải là đáng sợ nhất!
Hai chúng tôi xem diễn cảnh quen thuộc lại diễn ra lần nữa! Lần này, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đi xuống cứu người, tôi chỉ ngây ngốc đứng nhìn người phụ nữ đó đánh vào mông đứa trẻ, cuối cùng dường như không liên quan gì đến tôi!
Phải, người phụ nữ lại bắt đứa trẻ làm lành, bỏ mặc chúng tôi nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ ánh mắt của Diệp Lãnh Vân, tôi cảm thấy rằng anh ấy cũng không biết! Anh ta thậm chí không có manh mối?
Ngay khi hai người chúng tôi đang lúng túng, cánh cửa lại mở ra! Lại là người đàn ông đó, người được gọi là Nhị Thiếu gia, bi kịch liệu có lặp lại? Một người có thể mơ, hai người thấy, đó là điều hoàn toàn có thật!
"Tiểu nương tử đừng tức giận, cha ta tính tình không tốt, hắn trở về ta sẽ thuyết phục hắn, mọi chuyện sẽ tốt thôi!" Nhị thiếu gia nói.
“Đa tạ Nhị thiếu gia, nhưng mà lão gia kêu chúng ta trả tiền, chúng ta nên trả thứ gì, ngoại trừ thân xác này, ba mẫu thân chúng ta còn có cái gì ư?” Tú
nương khóc nói.
Nhị công tử từ trong tay áo lấy ra một ít bạc vụn, "Tú Nương, đưa những thứ này cho phụ thân ta!"
Không chỉ Tú Nương sửng sốt, mà tôi và Diệp Lãnh Vân cũng bối rối với hắn, hắn đã thay đổi sao? Gã Nhị công tử này đã thay đổi?
Tú nương nhận lấy tiền, tay vẫn run, nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, "Nhị thiếu, Nhị thiếu, ta, làm sao trả nợ ngươi!"
"Không! Không! Không!, hơn nữa đều là hiểu lầm, ngươi tiếp nhận đi!" - Nhị thiếu gia nói.
Tú Nương vội vàng rót cho Nhị thiếu gia một bát nước, nàng đứng ở một
bên ngơ ngác nhìn hắn, Nhị thiếu gia uống một hớp nước, nói: “Tiểu Nương, đừng nghĩ lung tung, nàng ngủ sớm đi, ta đi trước đây!”
Lúc này Tú Nương còn đang ngẩn người, nhị công tử vỗ vỗ Tú Nương: “Tiểu Nương?”
Đột nhiên! Tú nương ánh mắt trở nên âm trầm bất đắc dĩ, sắc mặt tái nhợt,
“Tiểu nương, Tú Nương, ngươi, ngươi làm sao vậy, nhanh lên, ngồi xuống nghỉ
ngơi đi"
Không ngờ Nhị nương không biết vì sao đột nhiên vung tay lên, liền thấy
cổ Nhị thiếu gia đột nhiên phun ra từng tia máu, Nhị thiếu không thể tin nhìn Tú
Nương, sau đó nhìn thấy Tú Nương cầm trong tay một thanh dao găm đẫm máu! Chính là con dao găm kia, tại sao con dao găm giết Tú Nương lần trước lại bị đảo ngược?
Hai đứa nhỏ sợ hãi kêu lên: “Mẹ...”
“Đừng gọi ta là mẫu thân, nếu không phải vì hai người các ngươi, ta sao có thể xuống tay giết người? Các ngươi hai người kiếp trước chính là ác luân của ta!" Tú Nương rất kích động.
Hai đứa bé sợ hãi lùi lại!
"Được, để các ngươi chạy, ta sẽ để hai người các ngươi chạy trốn!”
Nói Tú Nương đâm con dao găm vào trái tìm của đứa trẻ! Cái này, cái này,
cái kia đứa bé sợ tới mức xoay người muốn chạy, nhưng hai chân mềm nhữn ngã nhào xuống đất! Tú Nương vung dao găm đuổi theo.
Lúc này, tôi thấy rõ thân thể Diệp Lãnh Vân run lên, vốn tưởng rằng sẽ cứu đứa bé, nhưng thôi, đứa bé cũng đã bị giết, bởi chính mẫu thân của hắn!
Tú Nương sững sờ nhìn hai đứa trẻ, đột nhiên, nàng hét lớn một tiếng, ném dao găm đi, ném lên người mình, lớn tiếng khóc nói: “Đứa bé đáng thương, ngươi đây là sinh nhầm chỗ, đây là mạng của ta! Mẹ, mẹ có lỗi với các con...”
Hai chúng tôi nhìn cảnh này có vô số câu hỏi trong lòng không? Tú nương
cũng phóng hỏa, hai ta lại chạy, than ôi, cho đến khi nào, ta chỉ muốn ngủ ngon!
Cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu cuộc hành trình một lần nữa. Trên đường đi, tôi đang suy nghĩ, mình có nên tách khỏi ngôi sao chổi này không? Tôi nghĩ Diệp Lãnh Vân này đã gây ra rất nhiều chuyện! Nhưng không lâu sau, chúng tôi lại thấy một nhà kho khác, đúng vậy, giống hệt như hai nhà kho trước, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, điều đó không làm chúng tôi ngạc
nhiên.
Ye Lengyun nói: "Tôi nghĩ tôi hiểu rồi, chúng ta bị cuốn vào một Cơ quan!"
"Cơ quan?"
“Cánh cửa luân hồi hình thành! Tục ngữ có câu: luân hồi trường sinh, thống khổ vĩnh viễn không ngừng!" Diệp Lãnh Vân tựa hồ rất cảm kích.
“Vậy người biết về Luân hồi trận? Người có hay không kế hoạch?” Ta nhìn hắn nói.
“Lắng nghe!”
Tôi lắc đầu bất lực, bởi vì Đại pháp Lỗ Thủy Chi Pháp của tôi nói với tôi rằng hắn ta thực sự không nghĩ ra bất kỳ kế sách nào có thể đánh bại kẻ thù!
Đăng bởi | TrungThanh995 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |