Hai thiếu niên không đơn giản 2
Lý Nguyên Phóng chắp tay: "Những người bái sư đã được đưa về núi, đợi đến khi đại điển bắt đầu, đi qua Vân Phong chiếu Tâm Thê, nếu có gì khác thường có thể nhìn ra ngay. Nhưng nếu người nọ vẫn đang trên đường, thì không tiện phát giác, đệ tử muốn vào Côn Luân Sơn tuần tra, xem có người khả nghi hay không."
Lâm Phong lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần căng thẳng như vậy, thuận theo đương nhiên là được, mỗi người đều có con đường số mệnh của riêng mình."
Lý Nguyên Phóng suy tư một chút, gật đầu: "Đệ tử tuân mệnh."
Lâm Phong đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, một bước bước ra khỏi Chư Thiên đại điện, đi trên đỉnh Ngọc Kinh sơn, ánh mắt nhìn xuống dưới núi, xuyên qua tầng tầng hư không, rơi vào Vân Phong.
Trên Vân Phong, Triệu Hoan dẫn mọi người Thiên Ngoại Sơn đi đến chỗ ở, thu xếp xong liền đi ra, trước tiên hành lễ với Chu Dịch, Nhạc Hồng Viêm, sau đó thấy Tu Vân Sinh đang nói chuyện với một thanh niên mặc cứng trang màu tím khác.
Thanh niên áo tím này ngũ quan anh tuấn, mặt mày mang theo vài phần phóng khoáng, chỗ ống tay áo có thêu hoa văn ngọn lửa, chính là Liễu Hạ Phong xuất thân từ môn hạ của Tiêu Diễm.
Vừa rồi chính là hắn phụ trách tiếp đón mọi người Đại Chu hoàng triều đến Vân Phong, ai ngờ vừa mới đáp xuống, còn chưa kịp hành lễ với Nhạc Hồng Viêm, đám người Chu Hồng Vũ cùng Thạch Vũ, Hoắc Tu thiếu chút nữa thì đánh nhau. Về sau hai cha con Chu Dịch đối chọi gay gắt, càng không có chỗ cho hắn xen vào.
"Tu sư huynh, Liễu sư huynh." Triệu Hoan thấy hai người, vội vàng hành lễ.
Tu Vân Sinh gật đầu: "Mọi người hãy trở về điểm tiếp đãi của mình đi, tiếp theo còn rất nhiều việc, tuy rằng các thế lực lớn trên cơ bản đều đã đến nhưng còn có một số tông môn thế lực vừa và nhỏ mộ danh mà đến, mặc dù chưa được mời nhưng đối phương từ xa đến xem lễ, thái độ hữu hảo, chúng ta cũng nên tiếp đón chu đáo."
Triệu Hoan thở dài: "Đều bận đến chân không chạm đất, vẫn là Chu sư đệ thảnh thơi, có thể tu hành ở Niết Bàn động thiên."
Liễu Hạ Phong nghe vậy, vừa cười vừa nói: "Vân Tòng sao? Ngươi cứ để hắn an tâm tu luyện đi, để hắn đi tiếp khách, còn không bằng Anh La Trát đâu, không thêm phiền là tốt rồi."
Triệu Hoan ngượng ngùng cười: "Cũng đúng cũng đúng."
"Tính cách của Chu sư đệ quả thực không thích hợp làm người tiếp khách." Tu Vân Sinh nghe vậy cũng lắc đầu: "Nhưng nếu nói kém hơn Anh La Trát, đó là nói quá. Chu sư đệ nhiều nhất là khiến khách nhân sinh lòng bất mãn, còn Anh La Trát bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra tai họa."
Liễu Hạ Phong cười nói: "Cái này ta biết, chẳng qua có ngươi ở bên cạnh, Anh La Trát sẽ không dám làm loạn, hắn không muốn bị người khác cho rằng không bằng ngươi."
"Còn Vân Tòng, ài!" Liễu Hạ Phong thở dài: "Thật ra Vân Tòng người không xấu, ngược lại có mấy phần giống Tam sư thúc, đều là ngoài lạnh trong nóng."
Triệu Hoan bĩu môi: "Không có mấy ai chịu được tính tình kia của hắn, trong những sư huynh đệ đồng lứa, không phải chỉ có ngươi mới miễn cưỡng nói chuyện được với hắn sao?"
Liễu Hạ Phong cười ha ha: "Ở chung lâu rồi, các ngươi cũng sẽ như vậy."
Chu Dịch và Nhạc Hồng Viêm tuy nghe thấy những lời nói chuyện phiếm giữa các đệ tử nhưng đều không để trong lòng.
Lúc này vẻ mặt Nhạc Hồng Viêm bình tĩnh, không nhìn ra tức giận nhưng ánh mắt sáng quắc, tựa như ngọn lửa nhảy múa, nhìn thẳng Chu Dịch: "Nhị sư huynh, xin lỗi, sau khi ta tu thành đạo pháp, nhất định sẽ đi tìm Chu Hồng Vũ."
Chu Dịch không có ý định giết Chu Hồng Vũ, mà là muốn phá vỡ chấp niệm của hắn.
Nhạc Hồng Viêm về sau học thành tài, đi tìm Chu Hồng Vũ, chính là mang theo quyết tâm giết chết hắn, báo thù cho đất nước.
Chu Dịch từ tốn nói: "Tuy nói chiến tranh giữa các quốc gia là vô nghĩa, kẻ mang đến tai họa cho đất nước khác, ở đất nước mình thường là anh hùng nhưng Đại Chu năm đó chinh phạt Tuyết Phong quốc, là xâm lược phi nghĩa, còn tàn sát thường dân, hành vi như thế, chúng ta không thể chấp nhận."
Hắn lắc đầu, không nói tiếp: "Tứ sư muội, nơi này có ta là được rồi, muội đi xem Ngũ sư đệ thế nào rồi."
Nhạc Hồng Viêm bình tĩnh nói: "Vậy làm phiền Nhị sư huynh rồi." Nói xong, nàng rời khỏi Vân Phong, đi tới Ngọc Kinh sơn.
Đến Ngọc Kinh sơn, Nhạc Hồng Viêm đi về phía một cây cầu vồng bảy màu, cây cầu này dẫn đến động phủ của Dương Thanh - Niết Bàn động thiên.
Đến Niết Bàn động thiên, nàng vào sơn động, đi trong thông đạo, liền nghe thấy thanh âm ôn hòa của Dương Thanh: "Nơi này làm chưa đúng, hãy chuyển hóa dương khí một lần nữa, muốn tiến bộ phải từng chút một, vừa rồi ngươi nóng vội rồi."
"Đừng nóng vội, từng chút một, từng chút một."
Nhạc Hồng Viêm đi trong thông đạo, nghe thấy giọng nói của Dương Thanh, mỉm cười, dừng bước, không che giấu chấn động pháp lực của mình.
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |