Tổ sư gia đệ nhất cổ kim 520
Về sau, Thái Hư Đạo Tôn thân hạm Tử Hải cũng mang theo bảo vật này bên mình, bằng không, nếu như vẫn luôn ở lại Thái Hư Quan, chưa chắc đã không thể thành tựu Tạo Hóa cho đến ngày nay, trong trường hợp không gặp đại nạn.
Trong hư không tối tăm, chỉ thấy bên cạnh bóng người phiêu miểu , mặt kính tròn nghi là Thái Thượng Âm Dương Kính kia bỗng nhiên vỡ vụn, hóa thành từng đạo lưu quang, biến mất không thấy đâu nữa nhưng dưới pháp lực bảo vệ của bóng người phiêu miểu kia, những luồng sáng này không bị hủy diệt trong Tử Hải, ngược lại tựa như đang giãy giụa thoát khỏi Tử Hải.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Lâm Phong đã rõ: "Quả nhiên, tựa như Phật Tổ, đây là đang lưu lại manh mối liên quan đến Tử Hải cho hậu nhân nhưng Tử Hải huyền ảo khó lường, những manh mối này cũng chỉ là chút ít như vảy, như móng vuốt mà thôi."
Lâm Phong thầm nghĩ: "Kim Thiền Tử biết không ít chuyện, kim bát của Phật môn rơi vào trong tay hắn, Thái Hư Quan có manh mối lưu lại cũng bị hắn phát giác, lão già này sống từ thời Thượng Cổ đến nay, thật đúng là nhàn rỗi."
"Thái Hư Quan đối với sự tình Thái Thượng Âm Dương Kính, khẳng định cũng có phần hiểu biết, chỉ không biết bọn họ nắm giữ bao nhiêu thứ?"
Lâm Phong nhìn về phía Chu Vân Tòng được Dương Thanh Thái Âm Chân Thủy bảo hộ, lắc đầu cười: "Thú vị, thật sự rất thú vị."
Đang nghĩ ngợi, trước mắt loé lên một đạo quang ảnh, Chu Yếm Đại Thánh lại xuất hiện trước mặt hắn, chẳng qua lần này chỉ là Yêu Hồn phân thân ngoại du, bản tôn không có chạy tới.
Trước đó bị Kim Thiền Tử lợi dụng Cửu U Thập Phương Lưỡng Tướng Thai Tạng Đại Giới gây náo loạn một phen như vậy, toàn bộ Thái Cổ Ma Viên nhất tộc đều có phần mất mặt, Chu Yếm Đại Thánh tiếp theo khẳng định phải đi Linh Uyên sơn chủ phong tọa trấn, miễn cho lại bị Kim Thiền Tử chiếm tiện nghi.
Dưới tình huống đột phát như thế, ngay cả cường giả Thông Thiên Ma Viên nhất tộc lưu thủ ở chủ phong Linh Uyên sơn không tiện nói thêm gì, đại sự trước mắt, chỉ có thể mời Chu Yếm Đại Thánh làm chủ, chuyện khác chờ Thông Thiên Đại Thánh trở về rồi nói sau.
Giờ phút này, Chu Yếm Đại Thánh tự nhiên không thể hợp tác cùng Lâm Phong đi bắt Kim Thiền Tử nhưng hắn vẫn phân thân Yêu Hồn đến đây, ý tứ trong đó có phần sâu xa.
Xảy ra chuyện như vậy, Thông Thiên Đại Thánh rất có thể sẽ sớm trở về Linh Uyên Sơn, mà Chu Yếm Đại Thánh đối với huyết nhục của Kim Thiền Tử cũng sẽ không còn giới hạn ở Chu Yếm Ma Viên nhất tộc hắn nữa, mà là đặt mình vào góc độ của toàn bộ Thái Cổ Ma Viên nhất tộc để cân nhắc vấn đề.
Phân thân Chu Yếm Đại Thánh nhìn thấy Lâm Phong, chắp tay nói: "Huyền Môn chi chủ, xin đừng trách."
Lâm Phong đối với chuyện này không để ý: "Không sao, tùy các ngươi."
Lập tức lại tế ra kim bát, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm Kim Thiền Tử, còn chưa kịp thi pháp, bỗng nhiên trong lòng khẽ động , quay đầu nhìn về phía chân trời.
Chỉ thấy một luồng huyền quang mỹ lệ xẹt qua một đường cong tuyệt diễm, chỉ trong nháy mắt, phảng phất như vượt qua vô tận hư không, rơi xuống trước mặt.
Xuất hiện trước mắt Lâm Phong, rõ ràng là một con khỉ, hình thể không lớn, đứng thẳng người ước chừng cao bằng Lâm Phong, bộ dáng tựa như khỉ hoang trong núi rừng bình thường, chỉ có một đôi mắt rất sáng.
Nhưng kẻ này vừa mới xuất hiện, không hề toát ra bất kỳ khí thế gì, đã khiến cho Uông Lâm, Thạch Thiên Hạo cùng nhíu mày, Chu Yếm Đại Thánh càng là kinh nghi bất định đánh giá con khỉ này.
Sau khi đứng vững, con khỉ đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong, nhe răng cười nói: "Ngươi chính là Huyền Môn chi chủ?"
Lâm Phong hứng thú nhìn con khỉ, tuy rằng trên người đối phương không hề có yêu khí lộ ra nhưng lại mơ hồ mang đến cho hắn một loại cảm giác kỳ dị.
Loại cảm giác này, sau khi Lâm Phong Phản Hư, còn chưa từng xuất hiện, đối mặt với Thiên Cương Kiếm Tôn chưa từng có, đối mặt với Tiên Thiên Kiếm chưa từng có, đối mặt với Thục Sơn Đại Trận chưa từng có, đối mặt với Chu Yếm Đại Thánh cùng Bích Không Long Vương cũng chưa từng có.
Thậm chí lúc đối mặt với Kim Thiền Tử cũng chưa từng có, nếu như nhất định phải nói, sau trận chiến Thục Sơn, Hạo Thiên Kính lóe lên rồi biến mất kia đã từng mang đến cho Lâm Phong cảm giác tương tự, cảm giác rõ ràng và mãnh liệt hơn nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, không kéo dài.
Nhưng giờ phút này, nhìn con khỉ gần trong gang tấc trước mắt, trong lòng Lâm Phong bỗng nhiên lại sinh ra loại cảm giác này, đây là cảm giác chuông cảnh báo vang lên trong lòng.
Điều này khiến Lâm Phong cảm thấy hứng thú, gật đầu nói: "Chính là ta."
Hầu Tử nghe vậy, trực tiếp cười toe toét: "Là ngươi thì tốt rồi, chuyện của ngươi và Kim Thiền Tử, ta không quản nhưng sư đệ của ta đang trong tay ngươi, mau thả hắn ra."
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |