Tổ sư gia đệ nhất cổ kim 552
Lần này hắn cũng vì chuyện Lâm Phong tiến vào Yêu giới mà cùng Bích Không Long Vương đến đây nhưng sau khi Bích Không Long Vương bị Lâm Phong đánh bại chỉ bằng một kiếm, hắn liền biết chỉ dựa vào chính mình mà đi trêu chọc Lâm Phong, thật là hành động ngu xuẩn.
Ngọc Ngao Long Vương gánh vác trọng trách làm cầu nối giữa Kim Thiền Tử và Long tộc.
Hắn và Tổ Ngạc Đại Thánh quen biết đã lâu nhưng sau khi Ngọc Ngao Long Vương theo Kim Thiền Tử học nghệ, hắn đã rất lâu rồi không trở về Huyền Hải, lúc này gặp lại, vốn định đến nghênh đón Khôn Long Vương, không ngờ lại phát hiện ra tung tích của đám người Uông Lâm, Thạch Thiên Hạo.
Hai Đại Yêu thương lượng một chút, sau đó cũng đi về phía mạch khoáng Nguyên Từ Cương.
"Chúng ta cũng đi xuống đi." Ngọc Ngao Long Vương nhìn chằm chằm vào mạch khoáng một lúc: "Tuy rằng bọn chúng có lẽ có phần thủ đoạn nhưng chỉ cần ngươi và ta không tách ra, bọn chúng không làm gì được chúng ta, nếu vận dụng tốt mạch khoáng Nguyên Từ Cương này, có thể phát huy tác dụng rất lớn."
"Tuy rằng có phần mất mát nhưng e rằng với trận chiến giữa Khôn Long thúc tổ và sư phụ với Huyền Môn chi chủ, chúng ta không thể nhúng tay vào được." Tuy nói là mất mát nhưng giọng điệu của Ngọc Ngao Long Vương vẫn bình tĩnh như cũ, không hề nào chán nản: "Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta hãy làm những gì có thể trong phạm vi năng lực của mình."
Đối mặt với lời nói thẳng thắn của Ngọc Ngao Long Vương, Tổ Ngạc Đại Thánh trong màn sương đen không phản đối, chỉ trầm giọng nói: "Đi thôi, nếu chậm thêm nữa, khoảng cách quá xa, dưới tác dụng của Nguyên Từ chi lực, cho dù là chúng ta cũng khó mà đuổi kịp bọn chúng."
Nói xong, hai đám mây một đen một trắng cũng đi xuống phía dưới mạch khoáng Nguyên Từ Cương trong Bắc Nguyên Từ Cốc.
Lúc này, ở dưới đáy Bắc Nguyên Từ Cốc, đám người Uông Lâm, Thạch Thiên Hạo cũng đã đến lối vào của mạch khoáng, nhìn ra xa, chỉ thấy một vùng sáng trắng như tuyết, ánh sáng kim loại sáng chói khiến người ta hoa mắt, còn Nguyên Từ chi lực nồng đậm lại khiến người ta theo bản năng cảm thấy khó chịu.
Thần thức của Uông Lâm và Thạch Thiên Hạo vẫn có thể vươn ra ngoài một chút nhưng phạm vi và độ chính xác khi dò xét đều rất thấp, so với trạng thái bình thường kém rất nhiều.
Ngoại trừ hai người bọn họ, Thần thức của những người khác hoàn toàn không thể nào vươn ra ngoài, năng lực cảm giác bị giảm xuống mức thấp nhất.
Ở nơi này, bọn họ muốn quan sát thế giới bên ngoài, chỉ có thể dựa vào lục thức, ví dụ như đám người Dương Thanh, Lý Nguyên Phóng, Lạc Khinh Vũ, Huy Dương, lúc này chỉ có thể dựa vào thị giác, thính giác là những năng lực cảm giác trực quan và nguyên thủy nhất để tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài.
Còn đám vãn bối đệ tử như Hàn Dương, Hoàng Chấn Huyên, thậm chí ngay cả ngũ quan cũng phải được Uông Lâm, Thạch Thiên Hạo bảo vệ mới có thể đảm bảo hoạt động bình thường.
Thế nhưng thần sắc của mọi người đều như bình thường, không hề nào bất ngờ.
Trong tiểu thiên thế giới của Huyền Môn Thiên Tông cũng có một mạch khoáng Nguyên Từ Cương, những đệ tử ưu tú trong tông môn sau khi tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định, đều phải đi vào trong đó tôi luyện.
Đương nhiên, bọn họ đi vào trong đó không phải là vì đào khoáng, mà là để thích ứng với loại hoàn cảnh này, phòng ngừa bất trắc.
Hôm nay rốt cuộc cũng dùng đến.
Trước kia, Thiên Ngoại Sơn thần phục Huyền Môn Thiên Tông, đệ tử trong môn có được cơ hội tiến vào Huyền Thiên Giới, Huy Dương là người cẩn thận cũng đã từng vào trong đó tôi luyện.
Lý do rất đơn giản, hắn quen dùng kiếm, mà những thanh kiếm chưa thành pháp bảo, trong hoàn cảnh có Nguyên Từ chi lực dày đặc, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, tuy rằng không nhất định tựa như hôm nay tiến vào Bắc Nguyên Từ Cốc nhưng nếu gặp phải đối thủ có thần thông pháp lực giỏi về việc khống chế Nguyên Từ chi lực, tình cảnh cũng sẽ tựa như vậy, cho nên Huy Dương phải rèn luyện từ sớm, phòng ngừa hậu hoạn.
Cho nên hắn cũng coi như kinh nghiệm phong phú, theo Uông Lâm, Thạch Thiên Hạo cùng những người khác tiến vào khoáng mạch Nguyên Từ Cương, lập tức thu hồi bội kiếm của mình lại.
Có động tác tương tự còn có Hàn Dương, đệ tử môn hạ của Lạc Khinh Vũ. Nếu hắn và Huy Dương không thu kiếm, trong hoàn cảnh lực lượng Nguyên Từ khủng khiếp như thế này, đừng nói ngự kiếm, e là kiếm khí sẽ bị trực tiếp vặn thành bánh quai chèo.
Nhưng điều này không có nghĩa là hai người sẽ mất đi sức chiến đấu, trở thành trói buộc.
Lúc này, Hàn Dương nhìn vô số bóng đen không ngừng lấp lóe trong mạch khoáng trước mặt, thần sắc trên mặt ung dung, không có vẻ e ngại, mà là tràn đầy tò mò.
"Sư phụ, đây là Yêu tộc nào vậy?"
Lúc này, rất nhiều bóng đen xuất hiện trước mặt bọn họ là một đám cự thú thân thể giống báo, tứ chi lại mọc ra vuốt chim, thân thể mỗi con đều khổng lồ, thoạt nhìn như một con voi nhỏ. Ngoại trừ hai mắt bình thường, trên trán của chúng còn mọc ra con mắt thứ ba.
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |