Tổ sư gia đệ nhất cổ kim 1097
Uông Lâm và Dương Thanh cũng chỉ có thể im lặng, dù sao Đại Đức thiền sư cũng là phật tu, bọn họ hiểu điều này, chỉ là khó tránh khỏi có phần xấu hổ.
Mà Đại Đức thiền sư bị kẹp ở giữa hai bên, đương nhiên là người khó xử nhất. Tuy rằng ở rất xa trong tương lai nhưng cho dù là Uông Lâm, Dương Thanh hay là Đại Đức thiền sư, đều không phải hạng người tự huyễn hoặc bản thân, tự lừa mình dối người.
Bên ngoài thế giới ánh sáng lưu ly phương Đông, Uông Lâm và Dương Thanh nhìn Đại Đức thiền sư đang ngồi xếp bằng trong đóa sen xanh, đều chắp tay hành lễ lần nữa.
Từng vị tăng nhân vượt biển Đông, đến thế giới lưu ly phương Đông, sau khi bước vào trong đó, ngồi ngay ngắn trên quang ảnh của Tu Di Sơn, yên lặng tụng kinh.
Nơi này đối với bọn họ mà nói, chẳng khác nào thánh địa và Tịnh Thổ đã xa cách bấy lâu.
Sau khi Đại Lôi Âm Tự bị phá hủy, chỉ tính riêng thời gian của Đại Thiên Thế Giới cũng đã mấy chục năm trôi qua.
Đối với tu sĩ Phật Môn có tu vi tương đối cao mà nói, mấy chục năm thời gian chẳng phải là dài dằng dặc gì, trước khi Đại Lôi Âm Tự chưa bị phá hủy, nói không chừng chỉ cần một lần bế quan, một lần nhập định, là mấy chục năm đã trôi qua.
Nhưng sau khi Đại Lôi Âm Tự bị phá hủy, mấy chục năm lang bạt kỳ hồ này, đối với mỗi một tu sĩ Phật Môn mà nói, đều sống một ngày bằng một năm, tràn ngập dày vò, tựa như đi trong địa ngục Vô Gian, không nhìn thấy bất kỳ lối thoát và chuyển cơ nào.
Mà giờ khắc này, khi đặt mình vào thế giới ánh sáng lưu ly phương đông, tất cả mọi thứ trước kia đều hóa thành mây khói, không lưu lại trong lòng.
Uông Lâm và Dương Thanh nhìn thế giới lưu ly phương Đông, thỉnh thoảng lại nhìn về phía những hướng khác, Dương Thanh từ từ hỏi: "Hình như tất cả các thế lực đã tham gia trận chiến diệt Phật trước đó đều có người đến đây, ngay cả Thục Sơn Kiếm Tông mấy năm nay vẫn luôn bế quan cũng bị kinh động."
Ánh mắt hắn khẽ lướt qua phía đông, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Hình như cũng có người ở hướng đó nhưng ta khó mà xác định được..."
Uông Lâm ở bên cạnh thản nhiên nói: "Cảm giác của ngươi không sai, ở đó có một tu sĩ cảnh giới Phản Hư, và một kiện pháp bảo cấp Đại Thừa."
"Chắc là Đông Hải vương Lương Cảnh Liệt của Đại Chu hoàng triều, và pháp bảo cấp Đại Thừa bia Phục Long."
Dương Thanh hơi nhíu mày: "Chẳng phải Đông Hải vương Lương Cảnh Liệt của Đại Chu và pháp bảo cấp Đại Thừa bia Phục Long đang trấn giữ ở thông đạo giới vực bên kia, cùng La Phù đạo tôn của La Phù Tiên Đảo phòng bị Yêu tộc sao?"
Uông Lâm nói: "Trước đây đúng là như vậy nhưng Yêu tộc đối đầu với bọn họ chủ yếu là thuộc hạ của Kim Bằng đại thánh."
"Ngoại trừ Cùng Kỳ đại thánh đã bị sư phụ ta tiêu diệt trong tinh hải, dưới trướng Kim Bằng đại thánh còn có hai tên đại yêu cảnh giới Tinh Hồn hợp nhất, một là cường giả cùng tộc với hắn cũng là Kim Sí Đại Bằng Điểu, tên là Toái Không Kim Bằng, thường được gọi là Toái Không đại thánh."
"Còn một tên là tộc trưởng của Tất Phương tộc, Tất Phương đại thánh, trước đó La Phù đạo tôn và Lương Cảnh Liệt đang giằng co với bọn chúng."
"Còn về phần Khổng Tước đại thánh, lúc trước bọn họ không ngăn cản được, chỉ có thể để hắn tiến vào." Uông Lâm hơi nhíu mày: "Hiện tại Kim Bằng đại thánh gặp phiền phức, Khổng Tước đại thánh không thấy bóng dáng, Toái Không đại thánh và Tất Phương đại thánh còn tiếp tục dây dưa với cường giả Nhân tộc ở Thần Châu Hạo Thổ, quả là không sáng suốt, hơn nữa, rất có thể Thiên Mị đại thánh cũng sẽ để mắt đến bọn chúng."
Sau khi Kim Bằng đại thánh chạy trốn khỏi hắc động, Khổng Tước đại thánh không ở lại lâu, tranh thủ chuồn đi ngay lúc vị Phật Đà của tương lai ra đời.
Nhưng sau khi Khổng Tước đại thánh bỏ đi thì không còn tin tức gì nữa, không thấy xuất hiện gây rối ở những nơi khác của Thần Châu Hạo Thổ, không thấy trở về Thiên Hoang Quảng Lục thông qua thông đạo giới vực, thân là nhân vật số hai trong thế lực của Kim Bằng đại thánh, hành tung hiện tại của hắn vẫn là một ẩn số, khiến cho đám người Uông Lâm có phần để tâm.
Đặc biệt là trong tình huống Kim Bằng đại thánh và Khổng Tước đại thánh đều không có mặt, tình cảnh của những cường giả khác dưới trướng Kim Bằng đại thánh trở nên có phần xấu hổ, tự nhiên bọn chúng không rảnh mà đối đầu với La Phù đạo tôn và Đông Hải vương Lương Cảnh Liệt của Đại Chu nữa.
Ít nhất bọn chúng phải quan sát tình hình trước đã.
Như vậy, Lương Cảnh Liệt và bia Phục Long tự nhiên được rảnh tay, một mặt vẫn chú ý đến động tĩnh của thông đạo giới vực, mặt khác cũng có thể phân ra một phần tinh lực để ý đến biến động trên Đông Hải.
Đối với Đại Chu hoàng triều mà nói, ảnh hưởng và uy hiếp từ việc Phật môn trỗi dậy là không thể xem thường, xét theo một khía cạnh nào đó, thậm chí nó còn lớn hơn cả Yêu tộc.
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |