Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Ma Lang Đột Kích

Tiểu thuyết gốc · 2279 chữ

Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua những tán lá, rọi xuống Linh Thú Viên, tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Tiếng chim hót líu lo, tiếng suối chảy róc rách, hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc chào ngày mới trong trẻo, yên bình. Hôm nay, Lão Ngô sẽ dạy cho Nhật Minh những bí quyết đặc biệt trong việc chăm sóc linh thú. Hắn cảm thấy vô cùng háo hức và mong chờ.

Sau khi đợi Lão Ngô cho Tiểu Kim Long ăn xong, Nhật Minh liền bước đến gần, hỏi: "Vậy hôm nay lão sẽ dạy con bí quyết đặc biệt gì thế ạ?" Hắn không giấu nổi sự tò mò và háo hức.

"Hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi bí quyết để thấu hiểu linh thú." Lão Ngô nói, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa một sự hào hứng khó tả.

Nhật Minh tròn mắt ngạc nhiên. "Thấu hiểu linh thú? Nghe thật thần bí! Vậy bí quyết đó như thế nào vậy ạ?"

Lão Ngô mỉm cười, vẻ mặt bí hiểm. "Không phải thứ gì ta cũng có thể nói ra được. Ngươi phải tự mình cảm nhận." Nói rồi, ông đưa tay chỉ vào ngực trái của Nhật Minh. "Bí quyết nằm ở đây, ở trái tim của ngươi."

Nhật Minh ngơ ngác nhìn Lão Ngô, không hiểu ý ông là gì. Lão Ngô thấy vậy, liền giải thích: "Muốn thấu hiểu linh thú, ngươi phải gạt bỏ mọi tạp niệm, mở rộng trái tim mình, cảm nhận thế giới bằng chính cảm xúc của chúng. Mỗi loài linh thú đều có một 'âm thanh' riêng, một 'màu sắc' riêng trong tâm hồn. Ngươi phải học cách lắng nghe, học cách nhìn thấy những 'âm thanh' và 'màu sắc' đó."

"Nhưng làm thế nào để làm được điều đó ạ?" Nhật Minh hỏi, vẫn còn mơ hồ.

Lão Ngô mỉm cười, lấy ra một lá Tâm Linh Thảo từ trong túi áo. "Tâm Linh Thảo này sẽ giúp ngươi tĩnh tâm, tập trung tinh thần, nhưng nó chỉ là một công cụ hỗ trợ. Điều quan trọng nhất vẫn là ở chính ngươi."

Lão Ngô không đưa Tâm Linh Thảo cho Nhật Minh ăn ngay, mà chỉ vào một tảng đá phẳng giữa Linh Thú Viên. "Ngồi xuống đó, nhắm mắt lại, ngậm lá Tâm Linh Thảo trong miệng, và cảm nhận."

Nhật Minh làm theo lời Lão Ngô. Hắn ngồi xuống tảng đá, nhắm mắt lại, ngậm lá Tâm Linh Thảo. Một luồng khí ấm áp lan tỏa từ lá Tâm Linh Thảo, nhẹ nhàng thẩm thấu vào cơ thể hắn. Hắn cảm thấy tâm trí mình dần dần tĩnh lặng, những suy nghĩ vẩn vơ như đã tan biến.

"Bây giờ, hãy thử cảm nhận 'âm thanh' của Tiểu Kim Long." Giọng nói của Lão Ngô vang lên bên tai Nhật Minh.

Nhật Minh nhắm mắt, tĩnh tâm, cố gắng cảm nhận "âm thanh" của Tiểu Kim Long theo lời Lão Ngô. Ban đầu, hắn chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn tạp của Linh Thú Viên: tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng suối chảy… Hắn cố gắng gạt bỏ những âm thanh đó, tập trung lắng nghe, nhưng vẫn không cảm nhận được gì.

Dần dần, lá Tâm Linh Thảo tan ra trong miệng hắn, một luồng khí mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy thư thái, tĩnh tại hơn. Những âm thanh xung quanh dường như cũng nhỏ dần, nhỏ dần…

Và rồi, hắn nghe thấy nó. Một "âm thanh" rất đặc biệt, không phải âm thanh hắn nghe bằng tai, mà là một thứ gì đó… vang lên trong tâm trí hắn. Nó không phải là tiếng kêu, cũng không phải là lời nói, mà giống như… một giai điệu. Một giai điệu nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ.

Giai điệu đó lúc trầm lúc bổng, khiến hắn cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác. Một thế giới đầy màu sắc, đầy sức sống. Hắn thấy mình đang bay lượn trên bầu trời, giữa những đám mây trắng xóa, phía dưới là những cánh rừng xanh ngút ngàn, những dòng sông uốn lượn.

Hắn cảm nhận được niềm vui, sự tự do, và cả… nỗi cô đơn. Đó là "âm thanh" của Tiểu Kim Long. Con rồng nhỏ đang nhớ nhà, nhớ quê hương của mình.

Nhật Minh mở mắt ra, nhìn Tiểu Kim Long. Con rồng nhỏ vẫn đang nằm cuộn tròn, nhưng ánh mắt của nó đã không còn buồn bã như trước. Nó nhìn Nhật Minh, ánh mắt long lanh, như muốn nói điều gì đó.

"Ta hiểu rồi," Nhật Minh nói, giọng nói nhẹ nhàng, "Ngươi đang nhớ nhà."

Tiểu Kim Long khẽ kêu lên một tiếng, như để đáp lại lời của Nhật Minh.

Lão Ngô mỉm cười, gật đầu hài lòng. "Ngươi đã làm rất tốt. Đây mới chỉ là bước đầu, nhưng ngươi đã có thể cảm nhận được 'âm thanh' của Tiểu Kim Long. Hãy tiếp tục luyện tập, ngươi sẽ còn tiến bộ hơn nữa."

Nhật Minh cúi đầu, cảm ơn Lão Ngô. Hắn cảm thấy rất vui vì mình đã thành công trong bước đầu tiên.

"Bây giờ, hãy thử với Hỏa Hồ Ly xem sao." Lão Ngô nói.

Nhật Minh tiến lại gần chuồng Hỏa Hồ Ly. Con cáo nhỏ đang nằm ngủ ngon lành, bộ lông đỏ rực như lửa. Nhật Minh nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cố gắng cảm nhận "âm thanh" của Hỏa Hồ Ly.

Lần này, hắn cảm nhận được một "âm thanh" hoàn toàn khác. Nó không nhẹ nhàng, trong trẻo như "âm thanh" của Tiểu Kim Long, mà lại rất… tinh quái, ranh mãnh. Nó giống như tiếng cười khúc khích, khiến hắn cảm thấy vừa buồn cười, vừa hơi… nguy hiểm.

Hắn “thấy” những hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu: Hỏa Hồ Ly đang lén lút ăn vụng thức ăn của các linh thú khác, rồi nhanh chóng chuồn mất khi bị phát hiện. Nó trêu chọc Băng Tuyết Hổ bằng cách ném những quả cầu tuyết nhỏ vào người nó, rồi chạy trốn khi con hổ nổi giận. Nó còn giả vờ bị thương để lấy lòng Lão Ngô, xin thêm thức ăn ngon.

Nhật Minh mở mắt ra, nhìn Hỏa Hồ Ly. Con cáo nhỏ vẫn đang nằm ngủ, nhưng khóe miệng nó khẽ nhếch lên, như đang mỉm cười đắc ý.

"Ngươi đúng là một con cáo ranh ma." Nhật Minh lẩm bẩm.

Lão Ngô đứng bên cạnh, quan sát biểu hiện của Nhật Minh. Ông mỉm cười, nói: "Có vẻ như ngươi đã cảm nhận được 'âm thanh' của Hỏa Hồ Ly. Nó rất tinh quái, nhưng cũng rất đáng yêu, phải không?"

Nhật Minh gật đầu. Hắn không thể phủ nhận sự đáng yêu của Hỏa Hồ Ly, dù nó rất nghịch ngợm.

"Tiếp theo, hãy thử với Ngọc Linh Quy" Lão Ngô nói.

Nhật Minh tiến lại gần chuồng Ngọc Linh Quy. Con rùa nhỏ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, toát ra vẻ ung dung, tĩnh tại. Nhật Minh nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cố gắng cảm nhận "âm thanh" của Ngọc Linh Quy.

Lần này, "âm thanh" mà hắn cảm nhận được lại hoàn toàn khác. Nó không phải là giai điệu, cũng không phải tiếng cười, mà là một sự… yên tĩnh. Một sự yên tĩnh đến lạ thường, như thể thời gian đang ngừng trôi.

Hắn thấy những hình ảnh của biển cả mênh mông, những rặng san hô rực rỡ sắc màu, những đàn cá bơi lội tung tăng. Hắn cảm nhận được sự bình yên, thanh thản, và cả… sự cô độc.

Ngọc Linh Quy là một sinh vật sống rất lâu, nó đã chứng kiến biết bao thăng trầm của thế giới. Nó mang trong mình một sự trầm lắng, một sự tĩnh lặng mà không phải ai cũng có thể hiểu được.

Nhật Minh mở mắt ra, nhìn Ngọc Linh Quy. Con rùa nhỏ vẫn đang nhắm mắt, nhưng hắn cảm thấy mình đã hiểu nó hơn.

"Ngươi là một sinh vật rất đặc biệt." Nhật Minh nói.

Lão Ngô gật đầu. "Ngọc Linh Quy là một linh thú rất quý hiếm. Nó có thể sống hàng ngàn năm, và nó mang trong mình trí tuệ của biển cả."

Nhật Minh nhìn Ngọc Linh Quy, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Lão Ngô mỉm cười. "Hôm nay ngươi đã học được rất nhiều. Hãy tiếp tục luyện tập, ngươi sẽ còn khám phá ra nhiều điều thú vị hơn nữa về thế giới linh thú."

"Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng 'âm thanh' để giao tiếp với linh thú." Lão Ngô nói, ánh mắt lấp lánh. "Đó mới chính là bí quyết thực sự."

Nhật Minh nghe vậy, trong lòng càng thêm phấn khích. Hắn nóng lòng muốn học hỏi thêm những điều mới mẻ từ Lão Ngô.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên từ phía xa, khiến cả Linh Thú Viên rung chuyển. Các linh thú đều trở nên hoảng loạn, kêu la ầm ĩ.

"Chuyện gì vậy?" Nhật Minh giật mình hỏi.

Lão Ngô nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng gầm. "Hình như là… Huyết Ma Lang."

"Huyết Ma Lang?" Nhật Minh lặp lại, cái tên này nghe rất đáng sợ.

"Đó là một loài yêu thú rất hung dữ," Lão Ngô giải thích, "chúng thường sống trong rừng sâu, rất ít khi xuất hiện ở đây. Không biết tại sao nó lại đến Linh Thú Viên."

Tiếng gầm lại vang lên, lần này gần hơn. Nhật Minh cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Hắn chưa từng đối mặt với yêu thú hung dữ như vậy.

Lão Ngô lấy ra một thanh kiếm từ trong tay áo, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. "Ngươi hãy ở lại đây, ta đi xem sao."

Nói rồi, Lão Ngô lao nhanh về phía phát ra tiếng gầm. Nhật Minh đứng lặng người, nhìn theo bóng lưng của Lão Ngô. Hắn muốn đi theo, nhưng hắn biết mình chỉ là một tạp dịch, không có sức mạnh để chiến đấu với yêu thú.

Hắn cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Liệu Lão Ngô có sao không? Và Huyết Ma Lang là loại yêu thú như thế nào?

Tiếng gầm gừ, tiếng đánh nhau, và tiếng kêu la thảm thiết của các linh thú vang lên liên tục, khiến Nhật Minh càng thêm lo lắng. Hắn không thể đứng yên được nữa. Hắn phải làm gì đó.

Hắn quyết định sẽ đi tìm người giúp đỡ. Hắn chạy nhanh ra khỏi Linh Thú Viên, hướng về phía quảng trường của Thiên Âm Tông. Trên đường đi, hắn gặp một vài đệ tử, nhưng họ đều đang bận rộn chạy trốn, không ai quan tâm đến lời cầu cứu của hắn.

Nhật Minh chạy đến nơi có tượng đá của vị tổ sư Thiên Âm Tông. Nhưng hắn không hề thấy bóng dáng một vị trưởng lão hay cao thủ nào, chỉ lác đác vài đệ tử đang cuống cuồng chạy toán loạn. Tiếng gầm gừ của Huyết Ma Lang ngày càng gần, xen lẫn tiếng kêu sợ hãi của các loài linh thú khác, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.

Đúng lúc đó, hắn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trên bậc thềm của đại điện. Đó là vị sư huynh đã dẫn hắn đến gặp Chấp sự ngoại môn. Vị sư huynh này hình như cũng đang hoang mang, lo lắng, tay cầm chặt thanh kiếm, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh.

"Sư huynh!" Nhật Minh gọi lớn, vừa chạy vừa thở hổn hển. "Huyết Ma Lang... Linh Thú Viên... Lão Ngô..." Hắn cố gắng nói rõ ràng, nhưng vì quá hoảng hốt nên lời nói cứ lắp bắp.

Vị sư huynh nghe thấy tiếng gọi, quay lại nhìn. Nhìn thấy Nhật Minh, hắn ta nhíu mày. "Ngươi làm gì ở đây? Mau đi trốn đi! Nơi này nguy hiểm lắm!"

"Nhưng... Lão Ngô..." Nhật Minh chưa kịp nói hết câu, vị sư huynh đã cắt ngang.

"Lão Ngô? Lão già đó thì liên quan gì đến ngươi? Lo thân mình trước đi!" Nói rồi, vị sư huynh quay lưng bỏ đi, nhanh chóng hòa vào dòng người đang chạy tán loạn.

Nhật Minh đứng chết trân tại chỗ. Hắn không ngờ vị sư huynh lại bỏ mặc hắn như vậy. Hắn cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng. Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Hắn phải tìm cách cứu Lão Ngô.

Nhật Minh nhớ ra Chấp Sự Ngoại Môn. Phải rồi, hắn phải báo cáo chuyện này cho Chấp Sự! Biết đâu ông ấy sẽ đến Linh Thú Viên giúp đỡ Lão Ngô.

Nghĩ vậy, Nhật Minh không chút do dự, hắn quay đầu chạy về hướng Ngoại Sự Đường, nơi Chấp Sự Ngoại Môn làm việc. Hắn phải nhanh lên, mỗi giây phút trôi qua đều vô cùng quý giá. Tiếng gầm gừ của Huyết Ma Lang vẫn vang vọng khắp Thiên Âm Tông, như một lời cảnh báo về sự nguy hiểm đang đến gần. Nhật Minh siết chặt nắm đấm, lòng thầm mong Lão Ngô được bình an vô sự. Đôi chân hắn như được tiếp thêm sức mạnh, chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa…

Bạn đang đọc Sư Tôn À, Ta Cũng Là Người Xuyên Không! sáng tác bởi Wyvern2311
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wyvern2311
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.