Miệng Abel vẫn há hốc. Số lượng quà nhiều đến mức không thể tin nổi.
"Đi gọi cha mẹ ra đây đi. Anh sẽ cho họ xem những món quà."
Nghe lời Damien, Abel vội vã chạy vào biệt thự.
"…"
"…"
Bên ngoài, Nam tước và Phu nhân Haksen đứng bất động, không thốt nên lời trước cảnh tượng những món quà.
"Thật sự tất cả đều do Công tước mua cho sao?"
"Đúng vậy, mọi chuyện là như thế."
"Con không ăn trộm chúng đấy chứ? Đây đều là đồ được mua chính đáng chứ?"
"Ồ, tất nhiên rồi."
Nam tước Haksen véo má mình. Ông liên tục chớp mắt như không tin nổi.
"Cha thôi véo má đi, vào xem thử đi. Con đã ghé qua nhà sách của Công tước và mua hết sách ở đó. Thậm chí còn có những tiểu thuyết mới nhất đang nổi tiếng ở thủ đô."
"Cái gì?"
Nam tước Haksen lao nhanh về phía các cỗ xe. Ông lật giở những cuốn sách chất đầy trong xe và reo lên phấn khích.
"Đây… Đây là tập thơ mới nhất của Madame Delphinelle! Đây là tiểu thuyết mới của Nam tước Darak! Trời ơi!"
Nam tước Haksen hoàn toàn chìm đắm trong niềm hân hoan khi lật giở những cuốn sách.
Damien thấy cha mình đã bị cuốn vào, quyết định quay sang trò chuyện với mẹ.
"Mẹ, quà của mẹ ở đây. Mẹ từng phàn nàn về đồ nội thất cũ trong nhà, đúng không? Con không chắc về sở thích của mẹ, nên đã chọn những món sang trọng nhất có thể."
Khi bước tới gần cỗ xe, gương mặt Phu nhân Haksen sáng bừng lên.
"Ôi trời, đồ nội thất này được làm từ gỗ đàn hương! Và đây là bàn gỗ hồng sắc. Trời ơi, có chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Phu nhân Haksen vừa xem qua đồ nội thất, vừa không giấu nổi sự hài lòng và kinh ngạc.
"Chị, quà của chị ở đây."
"Em mang quà cho chị nữa sao?"
"Tất nhiên rồi."
Ở kiếp trước, người đã chăm sóc Damien đến cuối cùng chính là Louise.
Vì vậy, hắn đã đặc biệt chú trọng đến món quà dành cho chị gái.
"Đây là một cây đại dương cầm được chế tác thủ công bởi nghệ nhân nổi tiếng Berkeley. Đức ngài Công tước đã tặng nó từ bộ sưu tập cá nhân của ngài."
Louise đưa tay che miệng, không tin nổi vào tai mình.
Tình yêu âm nhạc của cô thể hiện rõ qua việc cô thường xuyên tham dự các buổi hòa nhạc. Cô biết rõ danh tiếng của nghệ nhân Berkeley, người mà lịch đặt chế tác nhạc cụ đã kín trong vòng mười năm tới.
"Ôi, em trai bé bỏng của chị!"
Louise ôm chầm lấy Damien, nhảy cẫng lên sung sướng.
"Việc vận chuyển sẽ do các binh lính ở đây lo liệu."
Damien đã mang theo rất nhiều binh lính để hỗ trợ cho việc này.
Binh lính bắt đầu chuyển đồ vào biệt thự trong tiếng ồn ào rộn rã.
Damien đứng nhìn cảnh tượng ấy, mỉm cười hài lòng.
Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được ánh mắt ai đó. Đứa em út, Abel Haksen, đang nhìn hắn chằm chằm.
"Sao thế?"
"Không có gì."
Abel đáp, mặt nặng trĩu cảm xúc.
Nhìn mặt cậu không giống chút nào với kiểu "không có gì".
"Vào giúp vận chuyển đồ đi."
"Em không định làm đâu."
Abel trả lời cộc lốc, khiến Damien bật cười trước thái độ của cậu.
"Ê, em nghĩ anh quên mất quà của em à?"
Damien lấy ra một chiếc nhẫn không gian và thò tay vào trong. Thấy vậy, Abel sửng sốt hỏi.
"Anh… anh hai, cái đó là gì?"
"Đây là nhẫn không gian. Này, cầm lấy."
Damien rút ra một cây cung và ném cho Abel. Abel ngơ ngác đón lấy.
"Olivia Copperhead thích cung mà, đúng không? Vì thế anh đặc biệt chuẩn bị cái này cho em."
Cây cung mà Damien đưa không phải vật bình thường. Nó được làm từ sừng Minotaur, một món đồ hắn có được nhờ sự giúp đỡ của Hầu tước Ryan Bloom.
"Anh hai, đây thực sự là…?"
"Tất nhiên rồi."
Damien vỗ vai Abel, trấn an cậu.
"Nghe nói em muốn lấy vợ đúng không? Anh chỉ giúp em một tay thôi."
"Ai nói em muốn lấy vợ chứ!"
Abel hét lên, mặt đỏ bừng. Damien ngạc nhiên mở to mắt.
"Gì? Đừng nói là em định vui vẻ với Olivia Copperhead xong bỏ đó nhé?"
"Không… không phải thế!"
Abel ôm trán.
"Quan trọng hơn là làm sao em có thể tặng quà như thế này? Olivia Copperhead thậm chí còn chẳng biết em là ai!"
"Đừng lo. Anh đã lên kế hoạch hết rồi, nhờ sự giúp đỡ của Công tước."
"Hả?"
Abel hỏi, và Damien giải thích.
"Khi ở lãnh địa Công tước, anh nghe nói Bá tước Copperhead sắp tổ chức một giải đấu cưỡi ngựa để mừng sinh nhật tiểu thư Olivia."
[Chú thích: Giải đấu cưỡi ngựa là cuộc thi nơi các hiệp sĩ mặc giáp đấu tay đôi trên lưng ngựa, cố gắng hất ngã đối thủ bằng giáo.]
Đây là cơ hội hoàn hảo để các hiệp sĩ thể hiện tài năng, một sự kiện lớn thu hút không chỉ quý tộc trong vùng mà cả các khu vực khác.
"Chúng ta sẽ tham gia giải đấu, em có thể tặng cung làm quà và chiếm được trái tim Olivia Copperhead."
"Gì cơ? Nhưng mà…"
"Chắc em không từ chối chứ? Sau bao công sức anh chuẩn bị món quà quý giá này cho em."
Không phải lời đe dọa, nhưng gần như không thể thương lượng, Abel đành câm nín.
"Damien, đó là thật sao?"
Nam tước, nghe lỏm được cuộc nói chuyện, bước lại hỏi.
"Một giải đấu cưỡi ngựa đúng không. Bá tước Copperhead đúng là có tiềm lực."
Tổ chức giải đấu cưỡi ngựa đòi hỏi chi phí lớn, và dù không giàu có bằng Công tước Goldpixie, Bá tước Copperhead vẫn là một quý tộc đủ khả năng lo liệu.
"Cha ơi!"
Abel cầu cứu cha bằng ánh mắt đầy khẩn thiết.
‘Làm ơn, ngăn Damien lại.’
"Tin tuyệt vời đấy chứ!"
Nhưng Nam tước hoàn toàn đồng tình với ý kiến của Damien. Vai Abel trĩu nặng thất vọng.
"Con cũng định tham gia sao?"
"Vâng, và hơn nữa, con sẽ thắng."
Thực ra, Damien chẳng mấy quan tâm đến danh tiếng. Giải đấu ở miền tây này với hắn là quá nhỏ bé.
Nhưng hắn có hai lý do để tham gia.
‘Ở kiếp trước, người chiến thắng giải đấu đã trở thành con rể của Bá tước Copperhead.’
Hắn cần ngăn cản tương lai đó vì lợi ích của Abel.
‘Hơn nữa, con rể ấy đã trở thành hiệp sĩ cấp cao nhờ giải thưởng.’
Giải thưởng từ giải đấu đã góp phần đưa người đó đến vị trí hiện tại, và Damien muốn xác minh điều này.
"Hmm…"
Tuy nhiên, Nam tước có vẻ lưỡng lự.
"Nếu Bá tước Copperhead tổ chức giải đấu, Sofia cũng có thể xuất hiện… Con ổn với điều đó chứ?"
Damien nhếch mép cười trước câu hỏi của cha.
"Sofia là ai vậy?"
"Vị hôn thê cũ của con."
Đôi mắt Damien mở to.
Đăng bởi | hoanggiangnz |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |