Trêu ghẹo
Trong phòng tắm, người đàn ông vừa tắm vừa nói vọng ra:
-Lâm Hoàn Nhĩ lấy cho tôi bộ quần áo ngủ ở trong tủ.
Lâm Hoàn Nhĩ nhíu mày:
-Tại sao lúc vào tắm anh không lấy?
-Quên!
Người đàn ông nói một chữ ra một cách đơn giản, khiến cô không thể nói thêm gì.
Bước chân của Lâm Hoàn Nhĩ từng bước một tới tủ quần áo, mỗi bước đi dường như vô cùng gian nan.
Cô chần chừ một lúc lâu mới quyết định mở tủ, rồi vơ vội một bộ quần áo ngủ, tiến tới cửa phòng tắm nói:
-Tôi để quần áo ở ngoài cửa, anh tự ra lấy đi!
-Mang vào đây!
Giọng nói của người đàn ông như khiến cô không được cự tuyệt, vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Hoàn Nhĩ có chút phiền:
-Anh đang tắm, làm sao tôi vào được?
Cô không muốn đi vào để nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của anh ta.
-Vào đây!
Người đàn ông lại lần nữa cất tiếng. Giọng vẫn mạnh mẽ như vậy, không thể từ chối được.
Lâm Hoàn Nhĩ bực dọc nói:
-Vậy tôi mở hé cửa. Tôi đưa quần áo vào, anh tự với lấy nha?
Nếu như có thể, cô nhất định sẽ lựa chọn mọi cách để tránh mặt anh ta. Tiếng nước rào rào trong phòng tắm đột dừng lại, Lâm Hoàn Nhĩ lắng tai nghe… cẩn thận nghe. Cô nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông tiến gần tới cửa phòng tắm.
Cô tưởng rằng, Lãnh Hách Thành đã đồng ý với đề nghị của cô.
Vì vậy, cô liền mở một khe cửa đưa quần áo vào rồi quay đầu đi.
Nhưng tay của Lâm Hoàn Nhĩ cầm quần áo rất lâu mà anh vẫn chưa lấy vào.
Lâm Hoàn Nhĩ không nhịn được cất tiếng:
-Lãnh tổng, anh mau cầm lấy quần áo đi.
Mấy giây sau, tay cô đã trống không. Lãnh Hách Thành đã lấy quần áo vào.
Cô nhẹ thở phào, đang định rút tay ra. Nhưng tay cô đột nhiên có chút chấn động, bị một lực rất mạnh nắm lấy tay cô kéo vào. Cả người cô cũng bị kéo vào, cánh cửa theo đà mở to, cô bị xoay một vòng rồi đâm sầm vào một bờ ngực vừa vững chãi vừa nóng hừng hực. Môi cô nhẹ nhàng dán chặt lên xương quai xanh của anh ta, cứ như thế mà hôn trúng xương quai xanh anh.
Đôi môi cô truyền tới một hơi ấm áp làm cả người Lãnh Hách Thành nóng lên. Lâm Hoàn Nhĩ mở to mắt, đôi mắt đen xinh đẹp như hiện lên một tầng sương mù mờ ảo mà hai người bọn họ đều trong đó.
Người đàn ông không một mảnh vải che thân. Ôm chặt cô, đầu Lâm Hoàn Nhĩ như nổ bùm một tiếng, phản ứng đầu tiên là muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng khi cánh tay cô vừa chống lên ngực anh, có thể do người anh còn lưu lại hơi nước vừa tắm xong. Cô dùng lực đẩy anh ra nhưng lại bị trượt tay xuống, không hề đẩy được anh ra mà lại trượt tay theo cơ bắp của anh xuống, tư thế vô cùng mập mờ.
Người đàn ông khẽ cười, chiếc cằm hơi hạ xuống. Khóe miệng cong lên một cách tà mị:
-Sao thế, không nỡ rời xa tôi à?
Lâm Hoàn Nhĩ có chút bực dọc, nhưng phần nhiều là do xấu hổ mà hóa giận:
-Anh mau thả tôi ra!
Cô biết rõ người đàn ông này cố ý mà!
-Rõ ràng là cô tự mình xông vào mà? Sao vậy, định nhân lúc tôi tắm tìm cơ hội “ăn đậu phụ” của tôi à?
Anh đưa bàn tay to lớn ra nghịch nghịch lọn tóc của cô. Một tay giữ chặt eo cô không buông.
Lâm Hoàn Nhĩ đỏ ửng cả mặt, cả người bị hơi nóng trong nhà tắm như muốn tan chảy.
Cô không biết lưu lại trên da cô là mồ hôi hay là những giọt nước trên người đàn ông ấy. Nói chung, bây giờ cả người cô rất nóng, thậm chí có chút cảm thấy khô khốc.
Lâm Hoàn Nhĩ liếm đôi môi khô nẻ của mình, tay nắm lại đẩy vai anh ra:
-Mời anh buông tôi ra!
--------
Dịch: Chi Chi
Proof - read: Mưa
Team: Cơn rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 24/03/18
Đăng bởi | RainyRuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 124 |