Phiền não của anh [3]
Trong giấc mơ đó cô thấy mình bị rơi xuống nước, không thể hô hấp được, không ngừng giãy giụa nhưng cuối cùng cô vẫn bị dòng nước cuồn cuộn ấy nhấn chìm. Cuối cùng đôi mắt có chỉ còn một khoảng trắng, cô ngất đi không còn chút ý thức nào.
Cô còn tưởng rằng mình đã chết rồi.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cô mới nhớ ra… là do anh ta khiến cô hôn mê.
Lâm Hoàn Nhĩ chợt thấy xấu hổ. Cảm thấy thật mất mặt, cô không hận Lãnh Hách Thành, chỉ cảm thấy bản thân quá yêu đuối.
Cô chưa từng nghĩ tới tình huống có ngày cô bị hôn mê lại bởi vì một nụ hôn của người đàn ông.
Cô đỏ mặt quay đi, không nói gì.
Lãnh Hách Thành nhìn thấy vẻ mặt của cô, lạnh nhạt cất giọng:
-Lâm Hoàn Nhĩ, em đúng là đồ vô dụng!
Lâm Hoàn Nhĩ nắm lấy ga trải giường, tâm tình bực dọc, lạnh nhạt nói:
-Nếu Lãnh tổng nói như vậy, tôi trên phương diện chuyện nam nữ không hiểu cũng không nhiệt tình, vậy phiền anh có thể đi tìm một người phụ nữ khác qua đêm. Bọn họ phong tình vạn chủng, có thể chăm sóc anh chu đáo, hà tất phải ở đây khư khư không rời với một người đã có chồng đầy chán ghét như tôi chứ?
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn cô, dưới khuôn mặt bình tĩnh ấy là lớp sóng lớn cuồn cuộn.
Lâm Hoàn Nhĩ không nhìn thẳng vào anh nhưng cô có thể cảm nhận được đôi mắt ấy có bao nhiêu sắc bén, bao nhiêu phẫn nộ.
Cô không dám đối mặt, vì vậy quay người sang một bên, quay lưng với anh.
Bỗng cô nhớ tới điều gì liền cúi đầu nhìn xuống. Nửa thân trên của cô không có một mảnh vải, ngực còn có chút đau âm ỉ.
Là do anh ta vừa mới ấn ngực cô, tuy cô hôn mê nhưng vẫn có cảm giác có người cô cứu cô.
Lâm Hoàn Nhĩ có chút ngại, liền vội lấy chăn trùm vào, quấn quanh người.
Nhìn thấy động tác che che giấu giấu của cô, khóe miệng người đàn ông nhếch cười đầy lạnh lùng:
-Thận trọng như vậy cho ai xem? Chồng em có biết không? Em bây giờ đang ở trên giường của tôi đấy.
Anh nhếch môi cười, kéo chăn trên người cô ra, đột nhiên lại tiến sát gần cô. Một tay giữ lấy bả vai cô, một tay ôm lấy eo cô, nghiến răng nói:
-Lâm Hoàn Nhĩ, bây giờ em đang nằm trên giường của tôi! Đừng có quên em là tình nhân của tôi! Nếu như chồng em biết thì sẽ thế nào nhỉ?
Bầu không khí chìm vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Sắc mặt Lâm Hoàn Nhĩ có chút trắng bệch, mở to mắt.
Nhắc tới Lãnh Hách Thành, tim cô như đau âm ỉ.
Nghĩ tới những chuyện Cố Thiệu Khuynh đã làm, cô nghiến răng trong lòng tràn đầy cảm giác căm hận.
Không hận anh ta là điều không thể.
Bỗng cô cười, vươn cánh tay choàng lên cô Lãnh Hách Thành:
-Lãnh tổng, lúc chúng ta ở bên nhau đừng nhắc tới người đàn ông khốn nạn ấy nữa!
-Người đàn ông khốn nạn?
Lãnh Hách Thành cười lạnh:
-Vậy thì ý em là… em không yêu anh ta, đúng không?
Yêu??
Gương mặt Lâm Hoàn Nhĩ cứng đơ lại, trong nháy mắt nụ cười như biến mất, đáy mắt không rõ là đang ẩn hiện loại cảm giác gì.
Cô yêu Cố Thiệu Khuynh ư? Cô đã tự hỏi bản thân câu hỏi này nhiều lần, nhưng đáp án cuối cùng vẫn là cô không biết.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng… cô đã từng yêu anh ta. Còn bây giờ, cô biết mình không nên yêu anh ta.
Vẻ mặt hiện lên sự đau khổ, Lâm Hoàn Nhĩ thu tay lại khỏi cổ Lãnh Hách Thành.
Thậm chí cô còn thấy, động tác đong đưa vừa nãy thật là nực cười.
Đây là sự phản kháng với Cố Thiệu Khuynh sao? Đúng là gậy ông đập lưng ông mà!
Động tác này của cô khiến Lãnh Hách Thành có chút không vui.
------
Dịch: Chi Chi
Proof - read: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/03/18
Đăng bởi | RainyRuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 108 |