Thú triều bạo động 4.
Trên đường đi, Trần U gặp qua ba nhóm ma thú cuồng loạn khác, quân số của chúng khá ít, chưa đến mười con mỗi nhóm nên hắn có thể xử lý cực kỳ nhẹ nhàng.
Vừa di chuyển, hắn vừa nhìn cột sáng kim sắc kia, theo khoảng cách từ đây đến đó thì công dụng của Nhất Nhật Hoa đã qua một đêm một ngày, đêm nay là đêm thứ hai.
Theo ‘tiêu chuẩn’ của các cổ cảnh, có Nhất Nhật Hoa thì sau khi hoa hết tác dụng, tức là sau ba ngày thì cổ cảnh sẽ mở, hắn chỉ còn một ngày một đêm để đi đến đó.
Đang di chuyển ngang một khu đất trống nhỏ trong rừng cây, Trần U nhìn qua thì thấy một nữ nhân đang ngã khụy ngửa mặt lên trời nhắm mắt, một con Bạo Huyết Lang mắt đỏ đang há to miệng chực chờ trước cổ nàng ta.
Trần U ngay lập tức ném thiếc côn trên tay, đầu côn được khải một mũi nhọn từ linh lực liền phóng đến, dễ dàng xuyên qua thân thể của Bạo Huyết Lang, ghim nó vào một thân cây.
Sau đó Trần U lướt đến, cầm lấy thiếc côn rút ra, đi đến trước mặt nữ nhân đó nhìn nàng.
Nữ nhân này còn rất trẻ, rất non nớt, y phục tàn phá không chỉnh tề, có vẻ như vừa trải qua khá nhiều câu chuyện trong đêm nay.
Hai mắt thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn, còn hắn thì nhíu mày nhìn nàng, tự hỏi sao có một nữ nhân không có tu vi gì ở nơi này?
Trần U ngồi xuống, bóp nhẹ lên tay và chân của nàng ta, sau đó hắn áp tay lên phần bụng nơi đan điền để kiểm tra. Đan điền hoàn toàn bình thường, không phải bị phế cũng không có linh lực, một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng Bạo Huyết Lang cuồng loạn là một loài ra đòn dứt khoát, nó không lăm le con mồi như lúc nãy. Thế là hắn lấy ra một viên minh châu nhỏ để thắp sáng, soi rõ hình thể của thiếu nữ.
Có ánh sáng đột ngột nên nàng ta lấy tay che mắt lại, Trần U sau đó cầm tay nàng kéo ra, nhìn vào đôi mắt lam ngọc đó. Tóc xanh như thiên, mắt xanh như ngọc, đây là một thể chất khá đặc biệt, lấy đặc tính của người sở hữu mà gọi.
Lam Thể.
Thể chất này biến tóc và mắt thành màu xanh, không có công dụng gì quá bá đạo.
Một, đối với các dạng ma thú không nhìn bằng mắt mà dùng nhiệt để dò con mồi. Trong ‘tầm mắt’ của những loại ma thú đó, người sở hữu Lam Thể không phát ra thân nhiệt, biến bản thân trở thành một thứ bình thường hòa vào khung cảnh xung quanh.
Hai, kinh mạch người sở hữu Lam Thể không bị thu hẹp theo thời gian, ban đầu ra sau thì mãi luôn như vậy.
Trong lòng Trần U chợt ồ một tiếng, thì ra hai mắt con Bạo Huyết Lang đó bị ‘thay’, không nhìn bằng thị giác mà ‘nhìn’ bằng tầm nhiệt, nó theo mùi của nữ nhân này để dò ra nàng, nhưng ‘thấy’ nàng là một khúc gỗ hay cây gì đó nên mới lưỡng lự, há mồm chậm rãi như vậy.
Nhất Nhật Hoa xóa đi tầm nhìn của ma thú ảnh hưởng, biến nó thành ma thú tầm nhiệt nên thấy ‘nhiệt’ nào là tấn công ‘nhiệt’ đó, không cần biết đối thủ gốc của nó là ai.
Trần U gật gù, một kiến thức mới đã được tiếp thu, sau này hắn chắc chắn có lúc phải dùng đến.
Lam Xuyên ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, hắn xuất hiện lấy đi thiếc côn, hắn bóp tay chân nàng, hắn xoa bụng nàng, hắn lấy minh châu ra soi nàng, rồi nhìn nàng suy ngẫm, có lúc tự dưng gật gật đầu.
Nhưng nàng cũng không quá để ý, trong đầu của nàng chỉ có một suy nghĩ.
Nàng lại có một cơ hội để sống nữa rồi.
Nam nhân đó chợt nhìn nàng nói:
"Ngươi sống sót rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đến một chỗ an toàn, có ăn uống đầy đủ. Ở đó chờ khi cổ cảnh kết thúc thì ta sẽ đến dẫn ngươi rời đi sơn mạch."
Nói rồi nam nhân đó bước đi.
Bịch…
Trần U quay lại nhìn thì thấy nữ nhân đó chợt quỳ trên mặt đất, hơi cúi đầu nói:
"Đại nhân, xin người hãy mang nô tỳ theo, nô tỳ hứa sẽ luôn vâng lời người."
Lời nói của nam nhân này rất hấp dẫn, theo đó nàng không cần phải đi vào cổ cảnh, sẽ an toàn hơn. Nhưng thế nào là an toàn? Theo lời hắn nói thì hắn cho nàng ăn uống nhưng không có người có tu vi bên cạnh nàng, ma thú đến, nàng biết làm sao?
Chưa kể, nếu nam nhân này chết trong cổ cảnh, hoặc quên đi một tiểu nhân vật như nàng thì sao? Phong Hải Sơn Mạch bao la, ai có thể tìm được nàng? Nơi này lại là tận sâu phía trong, ma thú lớp lớp nguy hiểm, nàng làm sao tự thân trở ra?
Như thế này là an toàn ư?
Cả hai sự lựa chọn, đi cùng hay ở lại, đều có rủi ro của chính nó, nhưng nàng chọn đi cùng, bởi vì ít ra, nàng còn có thể tiếp tục đi.
Trần U nhíu mày nhìn nàng ta, nói:
"Ngươi là nữ nhân không có tu vi, trói gà không chặt thì ta mang theo ngươi làm gì? Nữ nhân của ta có thể đấm nhau ta còn không mang theo, ngươi tốt hơn hết là nên theo sự sắp xếp của ta, ta đảm bảo ngươi có thể sống mà rời đi Phong Hải Sơn Mạch."
Nếu là một chuyến đi bình thường thì Trần U không ngại mà mang theo nàng ta, có thể làm làm gối ôm ấm vào ban đêm, nhưng đây là đi cổ cảnh, người không có tu vi như nàng ta chính là gánh nặng, hắn có thể không cần gánh nàng ta, nhưng chết như vậy không phải là uổng phí công sức hắn cứu hay sao?
Lam Xuyên dập đầu, nói:
"Đại nhân, xin người cứ mang nô tỳ đi theo, nô tỳ muốn sống nhưng ở lại một chỗ không ai bên cạnh càng làm nô tỳ sợ hãi hơn, xin người, trên đường đi, nô tỳ có thể làm tất cả lời người nói."
"Ngươi thất thân bao lâu rồi?"
Câu hỏi của nam nhân nhàn nhạt bên tai Lam Xuyên, làm cơ thể nàng bất chợt rung lên, sau đó, nàng mím môi nói:
"Thưa đại nhân, đã….. gần một tháng."
Trần U nhíu mày, Lam Thể một khi thất thân thì chỉ duy trì lại được công dụng kia trong một tháng, sau đó sẽ mất đi, quả thật hắn không tìm được một lý do nào để mang nàng ta theo cả.
Mà cho dù tìm được thì thế nào? Hắn vẫn không mang nàng ta theo, đỡ vướng tay vướng chân của hắn.
Biểu tình Trần U trở nên lành lùng, hắn hờ hững nói:
"Đã thất thân, còn hơn một tháng mà còn dám nói ra những lời như thế? Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Ta có thể cứu ngươi cũng có thể giết ngươi, nhưng tay ta không muốn nhuốm máu, một, theo lời ta nói mà làm, hai, ngồi ở đây chờ chết, ta không muốn nói nhiều."
Nói xong, hắn quay mặt bỏ đi.
Lam Xuyên cắn răng, hai tay nắm chặt nhưng rồi lại thả ra, nàng, không có sự lựa chọn rồi. Nhẹ chống hai tay lên mặt đất đứng lên, bất chợt nàng lại té ngã.
A…
Nghe thấy tiếng kêu phía sau, Trần U quay lại nhìn, sau đó bước đến chỗ nàng ta ngã ra đất, đang lấy hai tay xoa xoa chân. Lấy minh châu ra nhìn xem, hắn thấy chân không mang giày của nàng ta đã sưng tấy, nổi lên một cục tím bầm.
Không thể để lộ Tiểu Tiểu nên hắn thở dài trong lòng, cởi ra một lớp áo choàng cho nàng ta, sau đó bế nàng ta lên, mặt vẫn là một vẻ không quan tâm, bắt đầu chạy đi đến một chỗ cao hơn.
Lam Xuyên choàng hai tay qua cổ nam nhân này, nàng cứ tưởng ngay lúc đó hắn sẽ bỏ nàng lại, hoặc hắn chỉ đứng đó nhìn, nhưng không ngờ hắn lại bế nàng lên, không ngại chạm vào cơ thể héo tàn này. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh nhưng hành động lại thật ấm áp. Hắn, quả thật là một người tốt.
Chạy lên dốc một sườn núi hơi cao, Trần U đặt nữ nhân xuống. Lam Xuyên gật đầu cảm kích nhìn hắn, nhưng sau đó cảm thấy cổ nàng chợt đau, tầm nhìn lại hóa thành một màu đen.
Trần U nhẹ đặt nàng ta xuống, đánh ngất nàng ta là để dấu chuyện túi trữ vật, không phải người mình, tốt hơn hết là không nên lộ ra ngoài.
Hắn chuẩn bị lấy đồ từ trong túi trữ vật ra để dựng cho nàng ta một cái lều nhỏ cùng chút thức ăn nước uống, còn nó từ đâu ra thì làm sao mà nàng ta biết được? Còn chuyện ma thú thì làm một cái bình chứa huyết mạch của Tiểu Tiểu là xong.
Ài….làm người tốt đã khó…làm người tốt còn gặp người bình thường như nàng ta càng khó hơn……
Trần U loay hoay đóng cọc dựng lều, chuẩn bị nệm, gối, thức ăn nước uống, thêm vài bộ y phục của hắn cùng một thùng nước tắm,…Trần U gọi Tiểu Tiểu ra, xin nó vài giọt máu đựng trong bình sứ để xua đi ma thú đến.
Sau đó hắn lấy vài viên Linh Đơn cùng viên ma hạch của ma thú hệ Nước lúc trước ghiền thành bột mịn, bắt đầu rải xung quanh, hình thành một trận pháp nhỏ bao lấy khu vực quanh lều.
Trần U nhẹ bế nữ nhân vào lều, đặt nàng ta lên nệm êm, rồi hắn tháo tay nải quấn Tử Lôi Hổ ra, nhẹ đặt bên cạnh nàng ta, sẳn tiện chuyện này nên hắn để nó ở đây luôn, có người chăm sóc lẫn được bảo hộ nên không cần lắc lư trên lưng hắn làm gì.
Trần U nhìn nữ nhân một chút, sau đó đưa tay bóp nhẹ đôi gò bông đảo nhỏ, nữ nhân này làm hắn tốn nhiều tài nguyên như vậy, sau khi xong cổ cảnh này hắn sẽ đòi đủ.
Nhẹ đắp chăn cho cả hai, Trần U cùng Truy Thư Yến bước ra ngoài. Sau đó hắn đặt tay lên những lớp bột kia, truyền linh lực vào nó.
Lớp bột sáng lên, bắt đầu hình thành một mái vòm nhỏ có công dụng chặn ma thú tấn công đến. Đáng tiếc hắn không có tài liệu trận pháp xịn để làm trận tự hành, để duy trì trận nhỏ này hoạt động tốn hết đi nửa số lượng Linh Đơn của hắn hiện tại rồi.
Trần U mở cổng cho Tiểu Tiểu đưa chân của nó ra đặt lên bức tường, truyền linh lực của nó qua đó để phủ lên một tầng ảo cảnh. Từ bây giờ nhìn vào chỉ thấy đây là một khu vực có cây cối bình thường.
Giải quyết xong mọi chuyện, Trần U đóng cổng không gian sủng thú, cùng Truy Thư Yến tiếp tục chạy đi.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 185 |