Nước đục.
Ầm….ầm…..
Từng bước đi của Nham Tê Thú chấn động mặt đất, nó di chuyển một cách chậm rãi, lội xuống hồ nước, sợ ảnh hưởng đến gò đất của Tố Huyết Hoa.
Bất chợt, một đoạn Linh Nhận lục sắc từ trong rừng phóng đến, không phải nhắm vào nó mà nhắm vào Tố Huyết Hoa. Nham Tê Thú giận dữ hống lên, một chân trụ đá dậm xuống mặt đất, thi triển Tường Đất che chắn cho hoa.
Ngay khoảng khắc nó thi triển thú kỹ, một bóng hình khác hướng công kích lao ra nhanh từ trong rừng cây, lấy tốc độ cực nhanh chôm lấy Tố Huyết Hoa rồi lẫn vào lại trong rừng.
Nham Tê Thú chựng lại một nhịp như không tin được chuyện gì mới xảy ra, sau đó nó gào lên, truyền phát mệnh lệnh tất cả ma thú cản tên nhân loại đó lại.
Chân của nó tiếp tục đưa lên cao, đang chuẩn bị thi triễn thú kỹ xử lý tên kia thì một tên khác mặc áo bào kín người lại xuất hiện trước mặt nó, linh lực lục sắc hóa thành hai ngọn thương nhắm đến hai hốc mắt.
Nham Tê Thú phải dừng lại việc thi triển thú kỹ kia, lấy hai chân trụ chắn trước mắt, đồng thời hàng chục con dao đá lơ lững xuất hiện, ngay lập tức phóng về tên nhân loại.
Tên đó lấy tốc độ cực nhanh chạy sang ngang, muốn né khỏi phạm vi của dao đá, nhưng nơi này chỉ có mình tên đó, không có người khác ngăn cản Nham Tê Thú nên khi cản được hai đoạn linh thương, nó bắt đầu mở rộng phạm vi của dao đá, đồng thời dậm chân, phong khóa tên đó trong ba bức tường đất lớn và dài.
Đường ‘chạy’ bị cản, tên đó ngay lập tức bị dao đá bao trùm, hai tay ngay lập tức được lấy đi, phần hông sườn phải mở ra một cái lỗ lớn, máu đổ ra ngoài như suối rồi tên đó gục gã, sinh mệnh hoàn toàn vụt tắt.
Nham Tê Thú giết được tên nhân loại thì không mấy vui vẻ, nó ngay lập tức dùng Độn Thổ chui xuống đất, đuổi theo hướng của tên nhân loại kia được ma thú sơn mạch gửi tín hiệu về.
Sau khi nó rời đi không lâu, tên kia vốn đã chết chợt quỷ dị đứng dậy, chạy đi một cách cực kỳ bình thường về một hướng dù cơ thể hao tổn cực nặng.
…..
Phù Tô đang đứng trên kền kền nói chuyện rôm rả với Trần U thì chợt nhìn về phía trước, rồi nói:
"Thiên địa cộng hưởng, phóng xuất dị tượng, đế dược đã thành thục rồi, ngươi còn không mau bay nhanh."
Tô lão đạp chân lên lưng kền kền một cái, nó sợ hãi gật đầu lia lịa, linh lực trắng nhạt khải lên toàn thân, triển khai thú kỹ Bộc Tốc tăng mạnh tốc độ.
"Qua phải."
Bay được một đoạn, Tô lão bảo kền kền chuyển hướng, nó không dám nghi hoặc, nhanh chóng rẽ qua bên phải. Trần U không có dị nghị gì, hắn cũng đã từng là nhị cấp, biết được ở cảnh giới này có thể thi triển những thủ đoạn ra sao, nghe theo Tô lão chắc chắn không lỗ.
Phù Tô nhìn xuống rừng cây bên dưới, cảm nhận được một tên Phục Linh Cảnh sơ kỳ có khí tức kỳ lạ đang bỏ chạy, phía xa xa bên trái, ẩn dưới lòng đất là một con ma thú có thực lực bằng với kền kền đang truy đến.
Lão đoán chắc mười phần là tên này đã cướp lấy đế dược từ con ma thú kia, dù sao lão lịch luyện cũng nhiều, chuyện này lão đã từng trải qua vài lần rồi, nhìn qua liền rõ.
"Tiểu bối, chậm lại a, lão phu có chuyện muốn thương lượng, không cần sợ con ma thú kia."
"Tiểu bối,…."
"Bằng hữu……"
Phù Tô hướng xuống bên dưới nói lớn nhưng đối phương hoàn toàn không đáp lại lời của lão, cũng không thể hiện gì, chỉ biết chạy và chạy.
Lão nhíu mày, cái khí tức kỳ lạ và chuyện này càng làm lão thấy người đang chạy có vấn đề. Uy áp Địa Linh Cảnh của lão liền tỏa xuống bên dưới nhưng đối phương như không cảm nhận được, vẫn cứ chạy và chạy.
"Bay lên đầu tên đó."
Kền kền gật đầu, bắt đầu tăng tốc, khi nó lướt đến trên đầu của tên kia, hắn ta đang ôm cái hộp gỗ chạy một cách ‘máy móc’ thì một linh thủ nhanh chóng chộp lấy hắn.
Tên đó lắc lư cựa quậy người nhưng không phản kháng được thì liền ‘đơ’ lại, sau đó….
Ầm…
Một tiếng nổ ầm bên dưới làm Trần U và Phù Tô nhíu mày lại. Tên này vậy mà tự bạo rồi?
Phù Tô cảm thấy chuyện này chắc chắn vấn đề, con người, dù là được đào tạo thành tử sĩ cũng không ‘nhanh’ đến vậy, trước khi tự bạo cũng phải kéo vài kẻ thù xuống chôn cùng mới được.
Nghĩ đến chuyện gì đó, lão bắt đầu vận linh lực, trước mắt phải xuất hiện một tấm màn vuông màu kim sắc, tròng mắt lão bắt đầu đảo, quét phiến khu vực phía trước rồi chợt lão phẩy tay, hai thanh đại kiếm lam sắc lướt đi với tốc độ cực nhanh về phía trước.
Sau đó hai thanh kiếm chợt đổi hướng như thứ nó truy đuổi đang bỏ chạy. Hai thanh kiếm càng ngày càng hạ thấp xuống mặt đất bên dưới, rồi…..
Ầm….
A….a….
Một tiếng nổ cùng một tiếng la lớn phát ra, bàn tay linh lực của Phù Tô từ bên dưới trồi lên, bên trong nắm lấy một cái hộp gỗ còn nguyên vẹn, đưa nó cho Trần U. Lão không nói lời nào đạp lên lưng kền kền một cái, nó hiểu ý liền bay đến phía đó.
Nơi đó có một phiến rừng cây bị vụ nổ tàn phá và một thân hình mặc áo bào tro che kín người đang bị cự linh kiếm xuyên qua thân thể, tay và chân của hắn cũng bị bốn sợi xích linh lực từ cán cự kiếm tỏa ra khóa lại.
Phù Tô nhìn thân ảnh thì nhíu mày, công kích của cự kiếm dù trông có vẻ nặng nhưng được lão khống chế rất tốt, chỉ làm bị thương vừa đủ chứ không chết, nhưng sao sinh tức của tên này mất rồi?
Lão từ trên kền kền nhảy xuống, ống tay áo quơ qua thì áo bào tro của tên đó xé nát thành từng mảnh. Thân hình hắn hoàn toàn lộ ra, da có vảy rắn, hai mắt mở to, đồng tử cũng là của rắn, máu trên miệng và người hắn nhiễu ra ăn mòn mặt đất chứng tỏ nó có độc tính.
"Đọa Nhân? Lại còn là Phục Linh Cảnh trung kỳ?"
Trần U từ phía sau đi đến, nhíu mày nói.
Đọa Nhân cũng như Khủng Ma Nhân, nhưng là ‘loại’ cao cấp hơn vì chúng không cấy cơ thể ma thú mà cấy ma hạch trong đan điền, dùng cách này để hấp thu linh lực thiên địa.
Thế nên nhìn từ bên ngoài, chúng không khác gì những Võ Sư bình thường, có thể học Linh Nhân Kỹ, dùng Linh Đơn, thậm chí có thể giả làm Sủng Thú Sư.
Nhưng đến khi chúng bị dồn vào đường cùng hoặc là cần thực lực mạnh hơn, cơ thể chúng sẽ thay đổi tùy vào ma hạch trong đan điền của chúng. Lúc đó chúng đã hóa ‘thú’, còn ‘cuồng’ hơn đám Khủng Ma Nhân nhiều lần.
Ở năm châu và một số nơi khác, cũng có tồn tại như Đọa Nhân hay Khủng Ma Nhân, khi nào con người còn cần sức mạnh thì chúng còn có người ‘kế nghiệp’. Nhưng ở Kinh Nam Đảo không ‘chứa chấp’ Đọa Nhân.
Đây là một luật lệ từ rất lâu rồi, việc cấy ghép ma hạch vào cơ thể người bị cấm ở nơi này, một khi bị phát hiện thì cả ba thế lực đồng lòng tiêu diệt không chùn tay.
Nhưng hiện tại, ở trước mắt hắn là một Đọa Nhân hàng thật giá thật, đã vậy thực lực còn là Phục Linh trung kỳ.
Nước ở Kinh Nam Đảo này, đục a.
……
Trong tư tưởng của Hoàng Triều, Đọa Nhân hay Khủng Ma Nhân đều không phải là ‘người’, có thể tranh chấp được, nên Phù Tô cảm thấy việc giết ba tên, à không, một tên Đọa Nhân là bình thường, còn hai kẻ kia chỉ là sản phẩm thất bại nên không thể tính vào được.
Lấy ma hạch hai hệ Độc và Cỏ từ trong đan điền của tên kia, Trần U nhờ Tiểu Tiểu thả ra một mồi lửa thiêu xác của hắn thành tro rồi hắn dùng Tạt Phong thổi bay đi.
Nham Tê Thú độn thổ truy đuổi tên kia, nhưng khi cảm nhận khí tức của Tô lão cùng kền kền thì nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Bây giờ Trần U mới mở hộp gỗ ra, nhìn thấy trong đó là Tố Huyết Hoa thì gật đầu, thứ này là đồ tốt, có thể phối thêm nguyên liệu tạo ra một loại đan được giúp ma thú có tỷ lệ tố huyết cao hơn.
Trần U quay sang chấp tay nói với Phù Tô:
"Tiền bối, người có còn bận việc gì không? Vãn bối muốn quay về cổ cảnh để kích hoạt lại Đại Trận Phong Ấn, nếu người không bận việc thì vãn bối mong người có thể đi cùng."
Phù Tô lắc đầu nói:
"Lão hủ tuy không bận việc nhưng cần kiếm một chỗ để cảm nhận đặc tính không gian trong linh lực. Lão đã già rồi, thời gian cảm ngộ không có, lại là tán nhân từng được Trì Quan đại nhân giúp đỡ nên mới xung phong đến đảo này, xem như báo đáp ân tình."
"Chuyến đi đến đảo nhỏ này, lão hủ quyết định dùng để nghĩ dưỡng tuổi già, nhưng viên đan dược kia giúp lão hũ có cơ hội dòm đến cánh cửa đó, chỉ cần cảm ngộ ra thì sau này chỉ cần Linh Đơn, việc thăng Thánh dễ như trở bàn tay."
"Đáng tiếc thứ này hiếm có, tác dụng cảm ngộ mạnh nhất là khi phục dụng nhưng lúc đó lão hũ đã bận đối phó với cây đao kia, bỏ phí cơ hội."
Phù Tô thở dài một hơi, hai mắt nhắm lại thể hiện sự tiếc nuối rõ ràng trên mặt. Không gian mang vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi những tán cây xào xạc vào ban đêm.
Mắt phải Phù Tô hé ra, nhìn Trần U thì hắn cũng lặng yên không đáp. Lão chợt ho khụ khụ, nói:
"Phò Mã, lão phu đi a."
Trần U không đáp, tư thái chấp tay như tiễn chào lão đi.
Phù Tô đã chịu hết nổi, thở dài nói:
"Phò Mã à, có thể nể tình lão hủ giúp người mà cho lão hủ thêm một viên đan dược đó được không? Số phận lão hũ thật khổ a."
Trần U nở nụ cười, ném cho lão hai viên Hắc Cầu Đan, thứ này dù hắn không có nhiều chỉ có mấy trăm viên mà thôi. Muốn xin thì hắn cho liền, đâu cần lão kể khổ như vậy chứ?
Phù Tô cầm lấy hai viên đan dược, nhanh chóng nhét vào túi trữ vật như sợ Trần U đòi lại, lúc này lão mới nở nụ cười như trúng mùa, nói:
"Cảm tạ Phò Mã. Mà Phò Mã nên về gia tộc một chuyến, có chút chuyện nhỏ xảy ra, chuyện gia đình của Phò Mã lão hủ không tiện nhiều chuyện, người quay về nghe ngóng sẽ tốt hơn."
Rồi lão quay sang kền kền, khuôn mặt chuyển thành vẻ lạnh lẽo, uy hiếp nói:
"Ngươi, bảo vệ Phò Mã cho tốt, người có chuyện thì mạng của ngươi……"
Thiếc Huyết Kền Kền gật đầu lia lịa, lấy cánh vỗ lên ngực như đảm bảo.
Phù Tô gật đầu, chấp tay chào Trần U một cái rồi hóa thành vệt sáng màu lam lướt đi cực nhanh trong rừng, rất nhanh đã biến mất.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 153 |