Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C83. Bốn tên nông dân, gặt không sót cọng ‘lúa’ nào.

Tiểu thuyết gốc · 1977 chữ

Ợ………

Một tiếng ợ dài phát ra từ miệng của Tiểu Tiểu, nó trương bụng lớn nằm ngửa trên nền cỏ, bên cạnh là Trần U, Tiểu Côn Côn cùng Hoang Đao cũng to bụng không kém, Tông Quy nằm dưới nước cũng thể hiện hai khuôn mặt thỏa mãn vì được ăn ngon.

Cái này phải nói đến nửa giờ trước, Tông Quy chở bọn hắn vào vùng đảo có hơn chục hòn đảo nhỏ này, mỗi hòn đảo có kích thước dưới 50 thước, cách lẫn nhau không quá xa, từ đảo này có thể nhìn thấy đảo khác.

Trần U ngó nghiêng nhìn những hòn đảo này thì chợt thốt lên một câu, điên cuồng vỗ vỗ lưng Tông Quy cho nó chuyển hướng.

"Con mọe nó, dưa hấu, là dưa hấu kia. Con rùa này, nhanh bơi qua đó cho ta, nhanh lênnnnnnnn……"

Nghe hai từ dưa hấu, mắt Hoang Đao lập tức sáng rỡ lên, phóng ra từ ngực áo Trần U, bay vù về hòn đảo có kích thước hơn 30 thước ở bên trái.

Trên đảo là một lãnh thổ dưa hấu rất đẹp, rậm rạp, có gần trăm trái dưa hấu, trái nào trái nấy xanh mơn mởn, to béo tròn trịa như những chú heo, đường vân đen bóng loáng, có thể dùng soi mặt được.

Hoang Đao lên đảo trước, lập tức bổ ra một quả dưa, thịt dưa đỏ tươi, mọng nước, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ đặc trưng của chủng dưa hấu.

Nhìn nó, Hoang Đao nhớ lại đoạn ký ức kia, nó bị tiểu quỷ đầu ép ăn loại trái lạ này, khi ăn vào mới biết nó ngon, thế là từ nay hai người tranh với nhau, mỗi lần ăn dưa là một lần cãi lộn.

Đã rất rất lâu rồi chưa từng ăn lại, Hoang Đao khó có thể kiềm chế được, lập tức ‘đắm mình’ vào phần thịt dưa mọng nước, miệng điên cuồng cắn hốc.

Ba tên Trần U rất nhanh cũng đã lên đảo, lập tức nhập cuộc, bổ dưa rồi vét.

Trần u không sợ dưa hoang có độc, có Tiểu Tiểu cùng một đống đan dược chống độc trong túi trữ vật, trừ khi độc này có thể độc chết cường giả Địa Linh Cảnh ngay tức khắc, còn không thì chẳng là vấn đề.

Bốn cái máy ăn này điên cuồng càng quét hết một nửa số dưa, nhất là Tiểu Côn Côn, dưa trên đảo hết ¼ là vào bụng của nó.

Ài….

Trần U thở ra một hơi đầy thỏa mãn, dưa hấu ở vùng Đông Nam Đông Châu mới có, nguyên do là do đất và khí hậu của vùng này mới có thể làm nó sinh trưởng và kết trái, không ngờ trong Hải Bảo này cũng có, chất lượng dưa thậm chí còn tốt hơn nhiều so với dưa của vùng đất kia.

Rột……..rột…..rột……rột…..

Bốn tiếng sôi bụng bất chợt vang lên, xuất phát từ bốn cái bụng của bốn cái máy ăn. Bốn tên nhìn nhau rồi bất chợt đưa tay ôm lấy bụng, à Hoang Đao không có tay, có ba tên thôi.

Chuyện sau đó…..

Tủm….

Tủm tủm tủm tủm………

Cơn mưa bất chợt xuất hiện, dần dần nhuộm mặt biển thành màu đen, khiến cho Tông Quy cũng phải e ngại lui sâu xuống biển, tránh bị vạ lây.

………

Hà hà hà……

Sau chuyện tế nhị đó, bốn tên lại nằm ngửa bụng nhìn trời, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng, cực kỳ thoải mái.

Không ngờ loại dưa này có tác dụng thanh lọc, đào thải tất cả tạp chất của cơ thể, đến cả Hoang Đao cũng thải ra.

Nói tới Hoang Đao thì bọn hắn cũng phát hiện cách nó xả thải, đó là một cái lỗ ở cán, nó mở lỗ đó ra rồi phụt như vòi nước, con mọe nó thật là kinh dị.

Giống dưa tốt và lạ như vậy, tất nhiên phải để cho người nhà hưởng dụng. Bốn cái máy ăn chuyển hóa thành bốn cái máy đào, vét sạch cả dây, cả trái rồi tống hết vào mồm Hoang Đao, cái kho bảo quản tốt nhất, biến hòn đảo xanh tốt trở thành đảo hoang trọc lóc.

Nhìn qua lại mặt biển, những chất đen kia đã lắng xuống, trên mặt biển còn bồng bềnh những hạt dưa mà cơ thể không thể tiêu thụ. Đồ tốt thế này thì phải……

Trần U tà ác nhìn qua Tiểu Tiểu, lông tơ nó dựng đứng lên, khuôn mặt cực kỳ kháng nghị:

"Chi chi chi……."

"Ngoan, về cho Khắc Toa và Y Ly kẹp ngươi."

"Chi chi chi……..CHI……."

………..

Ào…..

Grấu……

Một con U La Hải Cẩu thượng ngũ cấp, với lớp da trơn màu đen và đôi mắt to tròn màu xanh nhạt, ngoi cái đầu cao hơn thước rưỡi của nó lên mặt biển, nhìn về Trần U rồi hống lên cảnh cáo hắn.

Uy áp Thánh phẩm ma thú của Tiểu Tiểu chỉ là hàng fake, khi không có xung đột lợi ích thì đám ma thú còn nhận nhượng, sợ hãi hoặc xem như không thấy, nhưng đã động vào nhau rồi thì chúng mặc uy áp.

Nếu Song Cơ ở đây, con U La Hải Cẩu Huyền phẩm này chẳng dám hó hé một tiếng, lập tức lặn xuống nước chạy mất tăm hoặc là cuối đầu cung kính mời tôn thượng di giá.

Nhưng mà, nó cũng chỉ là ma thú thượng ngũ cấp thôi, cản đường hắn, sẵn dịp cho Tiểu Côn Côn dùng Thôn vậy.

Xoẹt…xoẹt…..

Linh lực Trần U chuyển thành hệ Điện, lôi điện dần dần nhá lên trên cơ thể của hắn rồi hóa thành năm dòng linh lực màu lam tràn ra không gian, hình thành năm vùng linh lực.

Từ năm vùng linh lực đó chợt phóng ra năm sợi dây xích lôi điện màu lam, nhắm vào U La Hải Cẩu phóng đến.

Linh Nhân Kỹ loại khốn, Lôi Điện Xiềng Xích.

Grấu….

U La Hải Cẩu hống lên một tiếng, linh lực màu lam bao phủ lấy cơ thể, sau đó…..quay đầu xuống nước bỏ chạy, làm đám lôi xích bắt hụt, lan điện ra mặt biển.

Trần U nhanh chóng hủy Linh Nhân Kỹ, xoa xoa cằm, đạp đạp mai Tông Quy cho nó tiếp tục hướng đến chỗ hòn đảo nhỏ kia.

Đúng là cẩu, dù là hải cẩu cũng có trí khôn nhất định, biết khó lập tức quay đầu chạy lẹ.

Bốn tên lại nhảy lên hòn đảo chỉ rộng mười thước này, là hòn đảo cuối cùng, nhỏ nhất nằm trong vùng đảo nhỏ, nhưng trên đảo lại có một thứ cực kỳ giá trị, nên mới có thủ hộ thú xuất hiện chỗ này.

Thứ giá trị đó là một cây bắp tỏa ra vầng sáng vàng nhè nhẹ, cao hai thước, lá xanh tươi tốt, nằm chuẩn xác ở trung tâm của đảo.

Dưới cái lá thứ ba từ trên xuống có một trái bắp đã được lột vỏ, tỏa ra vầng sáng vàng mạnh hơn và mùi thơm làm tinh thần cảm thấy thư thả.

"U U, cái này ăn có được không?"

Tiểu Côn Côn tò mò hỏi, Trần U lắc đầu nói không được, nhưng cũng gật đầu nói được, khiến cho Tiểu Côn Côn khó hiểu.

Đây là Nhất Niên Ngô, một loại dược vật kéo dài tuổi thọ liệt vào chủng bậc cao, dùng một hạt bắp có thể thọ thêm một năm, dùng một trăm hạt có thể thọ một năm.

Ủa, đúng mà, nó là Nhất Niên Ngô chứ có phải Bách Niên Ngô đâu?

Thứ làm nó xếp vào bậc cao chính là tác dụng ‘ngang bằng’ của nó, người bình thường cho đến cường giả Thần Cảnh phục dụng vẫn giữ nguyên phần tuổi thọ được gia tăng.

Muốn gia tăng được tuổi thọ của cường giả Thần Cảnh thì phải là đỉnh cấp dược vật mới được, vậy nên dù chỉ có thể tăng thọ một năm, Nhất Niên Ngô vẫn được liệt vào bậc cao, đồng thời cũng là loại dược vật hiếm có.

Mà có đôi khi, một ngày tuổi thọ, chỉ một ngày thôi, đã là khát vọng của rất nhiều con người rồi.

Lại đào Nhất Niên Ngô rồi ném cả cây lẫn trái vào mồm Hoang Đao, cả đám lại tiếp tục di chuyển, lần này chắc là sẽ không có ‘trạm dừng chân’ nào đâu.

……….

Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, báo hiệu buổi trưa đã đến.

Vào khu vực toàn là ‘đại lão’ nên Song Đầu Tông Quy đã té vội, hiện Trần U đang dùng hắc côn lướt trên mặt biển, một tay ôm Tiểu Tiểu, bên phải là Tiểu Côn Côn đang bay theo.

Xa xa trước mặt Trần U là hòn đảo to nhất ở không gian Hải Bảo, cũng là ngọn núi cao nhất.

Mặc dù đã bị nước biển ‘chôn’ đi phần lớn nhưng phần nổi của ngọn núi này vẫn đạt đến mức khủng. Theo ước tính của Trần U, chiều rộng đảo cũng phải hơn 20 dặm, đỉnh núi cao cũng phải ba dặm tính từ mặt biển, hình dáng không phải tam giác mà như đầu ngón tay, dốc gần thẳng đứng rồi cong vòng ở bên trên.

Dù khoảng cách từ chỗ hắn đến đảo còn một đoạn khá xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ công trình duy nhất trên đó.

Là Trạm Quan Sát nên công trình được xây dựng gần đỉnh núi, hình dung đơn giản nhất, nó như ¼ chiếc nhẫn phẳng được đeo trên đầu ngón tay vậy, làm từ đá màu trắng, có các trụ cột lớn dọc theo chiều dài, ăn sâu vào trong núi.

Trên đỉnh núi có đình lớn, dùng quan sát tứ phương, ẩn ẩn hình như có một cái Tù Và lớn trên đó.

Nghe Trần U truyền âm, Tiểu Côn Côn thu nhỏ thân hình lại, bay đến cho hắn dùng tay ôm lấy, rồi hắn tăng tốc lao đi.

Uy áp của đám hải thú tam cấp tỏa ra nhè nhẹ dưới mặt nước, chúng cùng đám ‘đệ’ chăm chú quan sát tất cả hành động của Trần U, chỉ cần có hành động gây sự thì chúng lập tức ùa lên làm thịt hắn.

Qua thêm nửa giờ di chuyển, Trần U đã đến sát hòn đảo.

Như đã nói núi này dốc gần như thẳng đứng nên nó như một bức tường, cây cối vẫn mọc, vẫn rậm rạp xanh tươi, nhưng cánh ‘rừng’ rất độc đáo.

Cây đâm ngang từ đất ra biển, đến một khoảng cách thì đổi hướng cong lên trên, xòe ra tán lá rộng của mình để đón nắng, nên rừng cây nhìn theo kiểu như ‘cầu thang’ vậy, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, thi nhau vươn tán ra ngoài để giành ánh mặt trời.

Với kiểu rừng cây như thế này chỉ phù hợp cho ma thú loại khỉ hoặc rắn, hoặc chim, những ma thú có khả năng bám dính sinh sống, chứ như sói, hổ, hươu,…..cũng đành bó tay, chúng không có khả năng chuyền từ thân cây này sang thân cây khác, khó mà săn mồi được.

Trần U ngửa đầu nhìn lên cao, từ đây lên đến Trạm Quan Sát cũng phải gần hai dặm, tức mười lần dùng Không Bộ, sẽ tiêu hao một lượng linh lực kha khá của hắn.

Vậy thì chỉ còn cách…..

"Giữ chặt nhé, ta sẽ cho cả ba thấy một chuyện kinh ngạc."

Trần U nhàn nhạt nói, linh lực chuyển thành màu đỏ của hệ Lửa, sau đó…

Vù……..

……

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.