Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C124. Tài bảo của Bảo Khố 7.

Tiểu thuyết gốc · 1927 chữ

"Chi chi chi….."

Tiểu Tiểu thích thú ngồi trên cổ Trần U, nắm hai lọn tóc của hắn như hai đoạn dây cương, thể hiện như nó đang cưỡi ngựa thực thụ.

Trần U cũng mặc cho nó bày trò, bởi vì tay hắn cũng bận ôm Tiểu Côn Côn và Hoang Đao rồi, không rảnh để xử nó.

Lưng Trần U hiện đang ‘mọc’ ra một đôi Hỏa Long Dực lớn bằng linh lực hệ Lửa, sải dài cũng phải năm thước, rộng bằng thân thể của hắn.

Đây là Linh Nhân Kỹ mà hắn dùng để di chuyển lên Trạm Quan Sát, cũng như lượn lờ qua các Phù Đảo.

Linh Nhân Kỹ cực giai mạnh nhất của Hỏa Long Cốc bên Nam Châu, một thế lực từng là đỉnh cấp nhưng hiện tại đã rơi xuống trung cấp.

Cổ Hỏa Long Tứ Thức: Hỏa Long Dực.

Chỉ cần có linh lực hệ Lửa và biết Linh Nhân Kỹ này, người thi triển có thể như một con Tiểu Cổ Hỏa Long, bay lượn trên trời cao đến khi nào hết linh lực thì thôi.

Tầng 4, 5 của Bảo Các đều là các loại bảo vật, đúng hơn là các cổ vật lịch sử từ các thế lực, vương triều,….nằm trong thời gian từ sau thời Ám Nguyên cho đến thời đại của đỉnh cấp thế lực này.

Những thứ cổ vật có niên đại càng lâu thì được trưng bày ở tầng cao hơn.

Chúng chỉ mang theo giá trị sưu tập chứ chẳng có tác dụng gì. Vật liệu chế tạo đã bị thời gian phong hóa, đặc tính theo đó cũng mất đi. Trần U đưa tay búng nhẹ một cái thì các cổ vật này khả năng cao liền bể nát.

Nhưng thôi, nhẫn trữ vật nhiều mà, cứ vậy mà thu sạch rồi cả đám rời đi.

Còn chuyện những thứ trưng bày ở tầng 1 và 2, nếu Trần U có thời gian, hắn sẽ hỗ trợ dấu chúng đi nơi khác, không để đám người kia vào tàn phá.

Xem như là một loại lấy đồ trả công của hắn với thế lực này đi.

Bốn nơi, hắn không tìm thấy dấu vết của bảo vật kia nên hiện tại bọn hắn đang hướng đến nơi cuối cùng.

Phù Đảo trung tâm của Bảo Khố.

……

Trạm Quan Sát.

Ầm….

Con hải thú tam cấp cuối cùng đã bị giết chết, mang theo cơ thể khổng lồ của nó đổ ầm xuống mặt biển, tạo ra một cơn sóng lớn.

Xác thịt của hải thú tam cấp có giá trị liên thành, có thể làm được nhiều việc nên các thế lực không bỏ qua, sau khi tính toán phân chia một hồi thì để một phần người của mình ở lại để lo phần đó, phần lớn đội ngũ lập tức hướng đến Trạm Quan Sát.

Lúc này họ mới để ý đến một vấn đề, đó là cây cối phía dưới, bên trên, bên cạnh Trạm Quan Sát đã bị nhổ sạch gần hết, chỉ còn chừa một vòng tròn cây bao bên ngoài.

Chỗ đó, đang có một con khỉ già to lớn cùng đàn khí của mình chiếm đóng, đồng từ trên cao nhìn xuống đám người phía dưới.

Sau khi Trần U rời đi, con Đại Lực Tinh Tinh kia đã lệnh bầy đàn của nó bày binh bố trận.

Lúc đầu, bọn chúng chỉ nhổ sao cho những cái cây gần rơi, khi con người đạp vào thì mới rơi xuống dưới, cho đám hải thú xung quanh làm thịt. Nhưng xét tình hình hiện tại, nó liền cho đàn khỉ đi đạp rơi hết, để xem đám con người vào Hải Bảo làm sao lên được Trạm Quan Sát?

Bây giờ muốn vào, phải bước qua xác của nó cùng bầy khỉ con của nó đã.

Vấn đề này làm tất cả nhíu mày.

Không có điểm đặt chân, khả năng chiến đấu của con người sẽ bị giảm đi rất nhiều, thiếu đi sự cơ động để né tránh công kích, bày trận, đánh lén……

Với trong những tam cấp này, không phải ai cũng có thủ đoạn bám trên vách đá dựng đứng để chiến đấu.

Con Đại Lực Tinh Tinh kia có khí tức còn khủng bố hơn hai con hải thú lạ, thể hình nó ‘nhỏ’ hơn nên chiến đấu càng linh hoạt, muốn lợi dụng chiến thuật kiến nhiều cắn chết voi, đánh lén ở trên đất bằng đã khó, nay đấu trên vách đá lại càng khó hơn.

Bây giờ chỉ có một cách, đó là……bay.

Khắc Quân Kiệt nhìn đám người, nói:

"Chúng ta ở Trạm Quan Sát kia tìm được vài cái Phi Chu, lần này, Khắc gia ta muốn một thành tài bảo của Trạm Quan Sát."

Ô Thản Mộc Nhiên nhàn nhạt nói:

"Vậy, để xem Phi Chu của ngươi có thể bay được không cái đã?"

………

"Con mọe nó."

"Mụi nụi nó."

Trần U cùng Hoang Đao đồng loạt chửi một câu, hai mắt mở to nhìn vào cảnh tượng phía trước.

Tiểu Tiểu và Tiểu Côn Côn không biết gì, nên chỉ biết trưng ra khuôn mặt ngơ ngác.

Hoang Đao nhìn Trần U, Trần U nhìn Hoang Đao, cả hai cùng đồng thanh:

"Ngươi cũng biết?"

Hoang Đao xì một tiếng, nói:

"Ta là Cổ Xưa Hoang Thú, sống ở thời đại kia, biết những thứ này thì có gì lạ?"

Trần U đáp:

"Cái này không liên quan đến thời đại mà liên quan đến sự hình thành thế giới. Cho dù ngươi sống cách đây hai, ba chục ngàn năm đi nữa, cũng chưa chắc có thể biết được thứ này."

"Vậy làm sao ngươi biết?" – Hoang Đao hỏi ngược lại Trần U.

"Là do ta thông minh hơn ngươi." – Trần U đáp.

"Con mọe nó, may mắn biết được chút thông tin mà bày đặt hất mặt à. Nói cho đại quái thai ngươi biết, ta từng được tắm trong nó rồi đó."

Trần U cười khinh:

"Nói khoác không ngượng mồm à? Giờ cho ngươi đi húp một tô chắc ngươi nằm liệt mấy chục năm là ít, còn bày đặt tắm."

"……."

Hai bên bắt đầu chí chóe với nhau, lúc này Tiểu Côn Côn ngơ ngác hỏi:

"U U, đó là gì vậy?"

Trần U cùng Hoang Đao dừng cãi cọ, hắn tranh thủ búng búng mắt Hoang Đao mấy cái rồi nhét nó vào lại ngực áo, nhìn Tiểu Côn Côn, đáp:

"Nó, tên Linh Thủy."

Trước mặt bọn hắn chính là hồ nước trung tâm của không gian Bảo Khố.

Nó có màu lục bích, tĩnh lặng như mặt gương, màu sắc của nó hoàn toàn lấn át cả màu của bầu trời, biến không gian này thành một vùng lục sắc nhè nhẹ, có cảm giác yên bình khó nói nên lời.

Ngoài màu sắc ra, hồ nước hoàn toàn bình thường, không bốc lên linh lực cao vút, cũng không khiến cây cối bên bờ phát triển cực tươi tốt, hóa thành linh dược,…mà chỉ là những cây cỏ, hoa lá bình thường nhất.

Bởi vì, chỉ có những loại cây này mới không hấp thu được linh lực, mới có thể cắm rễ bên bờ hồ. Còn những loại cây có thể hấp thu linh lực, chạm vào nước này một chút liền bị linh lực nồng đậm quá độ của nó nghịch đảo, không chỉ không tươi tốt phát triển mà còn héo tàn cực nhanh.

Bởi vì nó là Linh Thủy, là kết quả của sự ngưng hóa linh lực, chỉ có thể hình thành trong hoàn cảnh linh lực cực kỳ nồng đậm, ít nhất cũng phải nồng đậm gấp trăm lần Trung Châu hiện tại.

Nói cho dễ hình dung nhất, nếu con người có khả năng hấp thu được Linh Thủy, chỉ cần một giọt rất nhỏ của nó thôi là đã đủ để một người bình thường tấn thăng lên Thiên Linh Cảnh đỉnh phong rồi.

Trong quyển sách cổ mà Trần U từng đọc qua, Linh Thủy vốn đã biến mất trước cả thời kỳ Ám Nguyên. Nó không phải là một loại bảo vật thiên địa mà là một thủ đoạn thiên địa lưu lại.

Bởi vì khi linh lực thiên địa giảm đi đến mức về 0, Linh Thủy sẽ bắt đầu quá trình chuyển nghịch, từ nước hóa thành linh lực thuần, trả về lại cho thiên địa, giúp vạn vật tiếp tục phát triển.

Đối với vạn vật trên đời, kể cả con người, dù ở bất kỳ cấp độ nào, Linh Thủy là loại độc tính kinh khủng nhất.

Kẻ yếu, chạm vào liền bị linh lực nồng đậm của nó nghịch chuyển mà chết. Kẻ mạnh, chạm vào liền lâm vào hôn mê, là thịt cá trên thớt cho người chém giết.

Vậy nên, dù Linh Thủy có thể nói là vô giá, Trần U vẫn có thể bình thản nhìn nó, thậm chí là e dè.

Gặp nó, phải cẩn thận, với thực lực của hắn, dính một phát liền đi tong cái mạng nhỏ này.

Ngoài dùng nó làm độc dược ra, Trần U không biết cách nào khác để tối ưu hóa thứ thủ đoạn của thiên địa này. Vậy nên, trước tạm bỏ qua nó cái đã, sau khi có thời gian thì tính sau.

Nhưng, trước hết cần phải an toàn.

Trần U ngậm bốn viên Linh Đơn trong miệng, ném hai Truyền Tống Trận Bàn quanh bờ hồ làm điểm định vị, một tay cầm Phá Không Trục, một tay cầm Truyền Tống Trận Bàn khác, nách thì kẹp Truyền Tống Thạch.

Đề phòng có biến cố xuất hiện, làm hắn từ không trung rơi xuống dưới chẳng hạn, lúc này đã thủ trước nên không rơi vào hồ, thủ cái mạng nhỏ của hắn cho an toàn.

Cho Tiểu Tiểu và Tiểu Côn Côn vào không gian sủng thú cho càng thêm an toàn, Trần U cùng Hoang Đao bay đến Phù Đảo.

……..

"Nhĩ Mộc Thác, chúng ta đang đi đâu vậy a?"

Kinh Hồng Linh Như bơ phờ đi phía sau, không nhịn được liền hỏi Nhĩ Mộc Thác thêm lần nữa.

Nàng cảm giác như mình đã đi bộ một đoạn mấy trăm dặm rồi, đi quài, đi mãi mà phía trước chẳng thấy gì, cũng không có thứ nào nhảy ra cho đỡ ‘nhàm chán’.

Nhĩ Mộc Thác hiểu cảm giác của Kinh Hồng Linh Như nên hắn bị nàng hỏi cũng không bực mình, chỉ tiếp tục chăm chú, lẫn nhàm chán đi về phía trước.

Vấn Xuân Khang cũng cảm thấy bầu không khí này không ổn, vậy nên hắn lên tiếng:

"Hay là để ta kể cho mọi người câu chuyện về mối tình đầu đơn phương của ta?"

………

Haah….aah…..uwm…..

Hai tay Âu Cầm Thi chống lên vách đất, váy bị hất qua một bên, nội y cũng được hạ xuống giữa hai gối, đang được Lâm Biên Phong chinh phạt từ phía sau.

Bọn hắn đi một đoạn mấy trăm dặm rồi, vừa đói vừa khát, tinh thần chịu áp lực nặng nề, nên cả hai muốn ‘tàu nhanh’ một chút để giải tỏa tâm lý.

Đắm chìm trong cảm giác giao hoan, tinh thần của cả hai nhanh chóng thả lỏng, tạm quên đi hết những chuyện mình đang phải đối mặt.

Haah…..aah….

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.