C248. Tình hình chín thế lực.
Tại trung tâm của sa mạc Hồng Sa.
Sau khi tin tức truyền về, chín thế lực đã lấy đủ lý do nói ra ngoài để âm thầm cho một chiếc Phi Chu, chở theo vài cường giả tam cấp, thậm chí là nhị cấp, cùng kha khá cấp thấp đến nơi này, hoặc là để hộ tống người của mình trở về, hoặc có cơ hội thì tiến vào, hoặc là để….nhặt xác.
Chín chiếc Phi Chu đã đậu trên sa mạc hơn cả tuần, đừng nói là tin tức, đến cả một con ma thú cũng không có, chỉ có tiếng gió rít trên sa mạc, tĩnh mịch đến lành lạnh.
Sáng ngày hôm nay vẫn như bao ngày, một nhóm mười người Bạch Sọ bộ lạc dậy sớm, chuẩn bị thay cho nhóm do thám bằng Phi Điểu hôm qua
Chúng ăn chút thịt tanh, chơi vài con đàn bà mà chúng bắt được từ hai thôn trấn trên đường đi. Không có đám đàn bà này, chắc mấy ngày qua chúng chán đến phát ngán rồi.
Tên đội trưởng của đội nhóm đang ép một nữ nhân gầy gò, nhưng có chút tư sắc vào mạn Phi Chu mà thúc hông mạnh bạo, mỗi cú nhấp của hắn lại lấy ra từ nữ nhân chút huyết, hoặc chạy dọc theo đùi, hoặc nhiễu xuống bên dưới.
Liên tục bì giày vò mấy ngày qua, nữ nhân đã yếu ớt đến cùng cực, bàn tay đang chống đỡ lên mạn Phi Chu dần dần trượt xuống dưới, nhưng lúc này chợt….
Vù..
Từ trên không trung có thứ gì đó bất ngờ rơi xuống, đáp thẳng xuống đầu của tên đội trưởng, đè hắn xuống cát, cũng giúp nữ nhân tạm giữ lại chút hơi tàn.
"Me du, thằng chó nào…."
Tên đội trưởng kia nhanh chóng tỉnh táo lại, chửi lớn một câu rồi đẩy cái thứ đang đè hắn qua một bên, sau đó, hắn lấy ra một cây dao xương nhỏ, đang chuẩn bị đâm chết kẻ kia thì chợt để ý đến khuôn mặt của kẻ đó.
"Th…thiếu….Trưởng…?"
Tên đó ngơ ngác hỏi một câu, sau đó nhanh chóng thu dao lại, nếu để Bạch Sọ Cương nhìn thấy thì đây chính là hành động khiêu khích, hắn sẽ bị giết.
Lúc này, rất nhiều thân ảnh từ không trung chợt xuất hiện, sau đó rơi xuống, có người đáp lên Phi Chu, có người đáp xuống nền cát, có người đáp xuống kẻ khác,….nhưng không có ai rơi nhầm vào chỗ của thế lực khác.
Thanh Uyên lờ mờ tỉnh lại, đến khi tỉnh táo hoàn toàn thì nàng ta ngơ ngác nhìn quanh.
Không phải nàng ta còn ở trong rừng sao? Bị hút một cái, liền ở sa mạc rồi?
Khi Thanh Uyên còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì đã có một thân ảnh hiện diện trước mắt nàng, là thân ảnh khiến nàng có lòng can đảm để chạy ngược lại hướng Long Cung.
"Ca ca."
Thanh Uyên nghẹn ngào kêu lên một tiếng, nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy Thanh Đăng, cọ cọ khuôn mặt đang trào nước mắt vào ngực của hắn.
Thanh Đăng thấy muội muội an toàn thì cũng thở ra một hơi. Mọi chuyện diễn ra quá gấp, nhân lực không đủ, tính nguy hiểm cao, không gian kia lại rộng lớn nên hắn không thể cho người tìm kiếm muội muội được.
Nhưng, hắn cũng có chút an tâm sau khi nghe Pháp Đế Ni cùng Pháp Mạn Mai kể lại sự tình. Với sự thông minh của muội muội, hắn tin tưởng nàng có thể sống sót.
"Được rồi, không khóc, chúng ta an toàn rồi, về nhà thôi. Tắm rửa sạch sẽ rồi ta dẫn muội đi ăn."
……..
Thi Phong bộ lạc.
Thi Tán đã bước lên Phi Chu, đang ngồi trên một cái ghế cực độ êm ái, uống một ly rượu thơm, ăn mừng vì bản thân không chỉ sống sót mà còn kiếm được lượng tài bảo tạm ổn.
Lắc lắc ly rượu trên tay, Thi Tán hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Cử người qua Tố gia, hỏi xem Tố Tử Liên có muốn Thi Phong bộ lạc thực hiện lời hứa, bắt lấy Môn Huệ hay không?"
"Hỏi vẫn là chính, nhưng phụ thì cố dò xét xem có phải Tố Tam Vũ thật chết hay chưa rồi báo lại cho ta."
"Một chuyện nữa, dặn dò người từ trên xuống dưới, tuyệt không thể dụng vào Pháp gia."
Lão già Võ Sư tam cấp phía sau vâng một tiếng, nhanh chóng theo lời Thi Tán nói mà làm.
Thi Tán tiếp tục lắc lắc ly rượu, sau đó đưa lên uống ực cạn cả đáy. Nhớ đến con ả vưu vật trong lều của mình ở bộ lạc, hắn âm trầm nở nụ cười, thì thào nói:
"Tiện nhân, đợi lão tử xong việc ở nơi này, liền về chơi chết ngươi."
……
Bình gia.
Thấy Bình Kính Tâm và cả Bình Nhật Tâm sống sót, phần lớn nữ nhân trong đội ngũ cũng sống sót, mấy lão già được cử đến, mấy lão già hộ vệ đều thở ra một hơi.
Nếu hai người này lành ít dữ nhiều, khi trở về gia tộc, bọn họ cũng không thoát khỏi việc bị Gia Chủ trừng phạt một phen.
Đám lão già hộ vệ bắt đầu kể lại cho Bình Kính Tâm cùng Bình Nhật Tâm những chuyện xảy ra. Sau khi nghe xong, Bình Kính Tâm cúi đầu trầm tư, nói:
"Mộc Thần Lâm là con quái vật của Mộc Thần gia, không cao ngạo nhưng rất ít kết giao. Người có thể làm bằng hữu với hắn, tính cách và nhân phẩm chắc chắn không kém, không phải quái vật thì cũng có địa vị không vừa."
Xong, nàng ta nở nụ cười nhạt:
"Pháp gia đối xử với Pháp Đế Ni như bình hoa, lần này, sợ là mất cả chì lẫn chài."
"Bỏ qua đi, trước, ta cần tìm hiểu thông tin: Môn Huệ có chết hay chưa?"
"Hai, kêu người tránh xa Tố gia, Tố Tử Liên đang chìm trong cảm xúc mất đi người thân cuối cùng, đừng biến Bình gia thành đích nhắm cho ả phát tiết cảm xúc."
….
Tố gia.
Nhìn lão giả Đọa Nhân tứ cấp của Thi Phong bộ lạc âm thầm nhìn ngó xung quanh Phi Chu, Tố Tử Liên nở nụ cười nhạt, hờ hửng hỏi:
"Không biết, người Thi Phong bộ lạc qua gặp ta là có chuyện gì?"
Lão Đọa Nhân chấp tay đáp:
"Tố Thiếu Chủ, Thiếu Trưởng bên ta có hỏi: Không biết Tố Thiếu Chủ có muốn Thi Phong bộ lạc thực hiện lời hứa, bắt lấy Môn Huệ hay không?"
Vừa nói dứt câu, lão Đọa Nhân chợt cảm giác khí tức âm trầm tỏa ra từ Tố Tử Liên. Giọng nàng ta từ hờ hửng chuyển thành điên loạn, nói:
"Bắt, sao lại không bắt? Con ả chính là vật bồi táng, không thì lấy đâu ra người phục vụ nó? Há há há…."
"CÚT."
Tố Tử Liên chợt gằng lên một tiếng, huy roi gai đánh đến lão Đọa Nhân, khiến lão toát mồ hôi hột, nhanh chân né đi, cáo từ một tiếng rồi chạy vù về Phi Chu của bộ lạc.
Tố Tử Liên thu lại khí thế âm trầm như chẳng có chuyện gì xảy ra, bước xuống khoang Phi Chu, đạp cửa phòng Tố Tam Vũ, thẳng thừng nhìn hắn đang tắm rửa, nói:
"Né tránh đám người ngoài mấy ngày cho ta, không hóng gió, không ngắm cảnh, chiến đấu,…Đợi về lại, ta sẽ tiếp tục bố trí cho ngươi."
Tố Tam Vũ đang muốn nói gì đó thì nàng ta liền chặn ngang họng:
"Vì giúp ngươi mà ta mất đi thanh dao sắt bén kia, liệu hồn."
Hắc xì…
Bên Phi Chu của Cư gia, Thiếu Chủ Cư gia đang thích thú ngắm con dao nhỏ nhặt được trong cổ cảnh, chợt hắc xì một cái.
Cái hắc xì chỉ khiến con dao chạm nhẹ vào tay áo của hắn một chút, không ngờ liền chém đứt ngọt một đường, nhẹ như lông hồng.
Thiếu Chủ Cư gia run run nhìn con dao nhỏ này, thử dùng nó chém những vật khác, cuối cùng mừng rõ thốt lên:
"Bảo vật, ta nhặt được bảo vật, ha ha ha…"
…..
Bên Cát gia.
Điều đầu tiên Cát Tây cùng Cát Huỳnh làm, sau khi tỉnh lại trên Phi Chu là kêu người Cát gia hỏi xem Môn Huệ có còn sống hay không?
Sau khi nhận được tin báo giai nhân còn sống, hai tên này thở ra một hơi, nhanh chóng tắm rửa, chuẩn bị đi ‘bái phỏng’.
Nhịn suốt mấy ngày qua, cả hai đã không chịu nổi nữa rồi.
…..
Bên Môn gia.
Hay tin Môn Chúc đã tử nạn, đám lão già không tham dự cổ cảnh ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng chốt lại bằng một tiếng thở dài.
Môn Chúc là thiếu niên kiệt xuất nhất của Môn gia, xuất chúng gấp ba, bốn lần những người khác là ít.
Bây giờ hắn chết, trong chục năm nữa mà Môn gia không xuất hiện một thiên kiêu thứ hai để gồng gánh chức vị Thiếu Chủ, tương lai, thật sự rất u ám a.
Môn Huệ nhìn ra được cảm xúc của những lão già này từ ánh mắt, nàng ta ưỡn ngực, đứng thẳng lưng, điềm đạm nói:
"Thưa các trưởng bối, Môn Huệ có chút tài bảo lấy được trong cổ cảnh này, mời các trưởng bối xem qua."
Nói rồi nàng ta gỡ hai chiếc nhẫn trữ vật của mình đưa qua. Một lão giả nhận lấy, truyền linh lực vào cảm nhận thì liền hít một hơi khí lạnh.
Một chiếc nhẫn trữ vật chưa rất nhiều tranh vẽ, nhưng đáng giá nhất chính là những khung tranh kia, tuy không biết chúng làm từ gì nhưng nhìn qua liền biết chúng bất phàm.
Chiếc nhẫn thứ hai chứa rất nhiều tạp vật trưng bày: Ngọc thú, tượng thú sứ, bình sứ, ấm trà, bàn cờ vây bằng ngọc,……Giá trị, rất giá trị, quá dư để làm quà tặng cho thượng cấp thế lực.
Nhìn những tài bảo này, đám lão giả lại nhìn sang Môn Huệ.
Có thể tranh được những tài bảo giá trị với tám thế lực khác, đặc biệt là Tố gia Tố Tử Liên, vị tiểu thư Môn Huệ này….
"Không xong, Tố gia cùng Thi Phong bộ lạc chợt giết đến. Tố gia…….ra một cường giả nhị cấp, còn là Đọa Nhân."
……
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 104 |