C60. Bạch Nguyệt Lâu.
"Tản cô nương lên giường đi, ta đi tắm một chút."
Tản Lệ Chi nhìn Trần U bước đến bức bình phong che thùng tắm với ánh mắt kinh ngạc, bởi trong tưởng tượng của nàng ta, Trần U ít ra cũng gõ lời mời nàng ta uống rượu, hỏi thăm tuổi, khen dung mạo đẹp, da trắng,….chậm rãi nói chuyện phiếm cho hai bên có ‘tình cảm’, cũng để men say thấm vào người rồi mới đến chuyện lên giường.
Xong, nàng ta lắc lắc đầu xua tan sự ngạc nhiên, suy nghĩ một chút liền cảm thấy chuyện này cũng chả có gì bất ngờ cả. Địa vị Trần U so với nàng ta như trời và đất, nàng ta được lên giường với Trần U là phúc phận, Trần U cần gì phải nói lời hoa mỹ chứ?
Tản Lệ Chi lại hít sâu một hơi, đang định đưa tay giải khai y phục thì chợt dừng lại, sau đó quyết định mặc y phục và mang cả giày lên giường, bởi việc cởi hay xé rách y phục cũng là một trải nghiệm tình thú.
Trùm kín người trong chăn ấm, nghe tiếng vọc nước từ bên kia vang qua làm hô hấp Tản Lệ Chi càng phập phồng, cảm giác mặt và cơ thể nóng rang.
Nàng ta bắt đầu tưởng tượng những chuyện sẽ diễn ra. Trần U với cơ thể trần truồng, săn chắc, ấm như than hồng nhẹ nhàng áp lên cơ thể mảnh mai của nàng ta, sau đó hai người hôn nhau, một nụ hôn ướt át, nàng ta vòng tay qua ôm cổ, dùng chân dài quắp eo lớn của Trần U.
Và rồi Trần U chậm rãi giải khai y phục của nàng ta, dùng thứ vũ khí của nam nhân chậm rãi xâm nhập, sau đó thúc eo mạnh để lấy đi lần đầu. Nàng ta ôm siết lấy cổ Trần U, gá mặt hai người sát với nhau, nhắm mắt tận hưởng từng cú nhấp chinh phạt.
Đợi đến khi Trần U xong hiệp đầu, hiệp sau sẽ là lúc nàng ta biểu diễn những kỹ năng phòng the mà bản thân được dạy, làm Trần U sung sướng lên mây.
Càng tưởng tượng, phía dưới Tản Lệ Chi càng ướt, trong bụng càng dâng lên một cỗ lửa nóng khó nhịn, khiến nàng ta muốn dùng ngón tay của mình để thỏa mãn cảm xúc.
Nhưng, nàng ta kiềm lại được, bởi vì nàng ta phải giữ hình tượng Tiểu Thư ‘đài cát’, Trần U chưa lên, nàng ta không thể phơi bày mặt ‘hư hỏng’ của bản thân.
Không để Tản Lệ Chi chờ lâu, Trần U tắm tầm mười phút rồi quấn khăn tắm bước đến chỗ giường. Nhìn nàng ta có bộ dáng như xuân dược bắt đầu phát tác, hắn cười hỏi:
"Ổn rồi chứ?"
Ánh mắt nàng ta chìm đắm trong những thớ cơ của hắn, phải đến khi hắn hỏi lần thứ hai mới tỉnh hồn lại, ngại ngùng đáp:
"Ổn….ổn rồi…."
"Vậy, đa tạ Tản cô nương."
Nghe câu này, Tản Lệ Chi chợt đừ ra. Trần U đa tạ nàng? Ủa mà đa tạ cái gì? Đa tạ vì dâng hiến cơ thể? Hay là…..
Chưa kịp suy nghĩ xong, đập vào mắt nàng ta là hình ảnh Trần U ngưng linh lực thành đại thủ. Và đến khi não đã xử lý được thông tin, nàng ta mới ‘tỉnh’ lại, ngơ ngác nhìn bản thân đang ngồi ở trước cửa phòng, trên người còn có áo khoác lông thú giữ ấm.
"ỂÊÊÊEÉ…..?????"
Nàng ta ngạc nhiên hô lên, sau đó đứng dậy đưa tay gõ cửa, nhưng chợt dừng lại khi bàn tay gần chạm vào.
Suy nghĩ lại từ đầu, nàng ta nói đến để làm ấm chăn, thế nên Trần U mới trực tiếp bảo nàng ta lên giường nằm. Câu hỏi ‘ổn rồi chứ?’, không phải hỏi tâm lý của nàng ta mà hỏi giường đã ấm chứa? Nàng ta trả lời ‘ổn’ tức là ấm rồi, thế nên Trần U mới nói đa tạ rồi ‘mời’ nàng ta ra ngoài.
Cảm giác bản thân bị đùa bỡn nhưng lại chẳng thể bắt bẻ Trần U được, Tản Lệ Chi tức giận dậm chân phồng má, sau đó thở phì một hơi dài rồi quay người rời đi.
Trong phòng, Trần U đã thay y phục mới, nằm trên chiếc giường êm ái đã được thiếu nữ người ta ủ ấp, còn lưu lại hương thơm nhè nhẹ, quả thật là thoải mái.
Hoang Đao nằm trong ngực hắn, nhỏ giọng nói:
"Ngươi không thịt nha đầu đó là sự lựa chọn đúng đấy. Eo nhỏ nhưng mông cũng nhỏ, tướng này không mắn đẻ, nhu cầu chuyện kia lại cao,…."
"Được rồi, bớt bớt Nhân Tướng Học dùm ta cái, ngủ đi."
Bị hắn ngắt lời riết thành quen, Hoang Đao thở phì một tiếng, lắc lắc chỉnh tư thế rồi mí mắt dần sụp xuống, Trần U cũng vậy, chỉ là…..
"Đại nhân, người đã ngủ chưa ạ?"
…..
Quay lại năm phút trước.
Đám trưởng bối đã say ngất ngư hết rồi, nhưng đám hậu bối vẫn còn tỉnh táo lắm, thế nên đám nam nhi Tản gia muốn tổ chức tiệc ăn mừng tăng hai ở Bạch Nguyệt Lâu trong thành, vừa vui, vừa không bị gò bó.
"Ê, chúng ta có nên mời vị đại nhân kia tham gia không? Lúc nãy ta để ý vẫn còn tỉnh táo lắm." – Thiếu niên A hỏi.
"Ta thấy không nên. Thân phận người ta cao quý, chúng ta mời đến nơi phong trần, khéo người ta tưởng chúng ta có ý hạ nhục." – Thiếu niên B đáp.
"Chưa chắc. Ta để ý vị đại nhân đó cư xử rất hòa nhã, lúc xem văn nghệ, ánh mắt tỏ ý thưởng thức chứ không xem thường, chê bai. Biết đâu đại nhân đó cũng thích đến nơi phong trần thì sao?" – Thiếu niên C lên tiếng.
"Việc này, ta nghĩ nên trao quyền quyết định cho An huynh. An huynh, huynh muốn làm thế nào?" – Thiếu niên D quay qua, hỏi.
Tản An suy nghĩ một cách nghiêm túc. Chỉ một quả trứng Huyền phẩm đã làm Tản gia ‘nghèo’ đi rất nhiều, thế nên việc thăng phẩm ma thú lên Thống Lĩnh, còn là kiểu tiến hóa nâng cao, dư sức làm Tản gia tán gia bại sản.
Nhưng, Trần U lại làm việc này gần như ‘miễn phí’, thành ra, hắn vô cùng cảm kích Trần U, cũng cảm giác ‘nợ ân tình’ quấn thân, muốn trả cho Trần U nhiều nhất có thể.
Vậy nên, hắn quyết định đi mời Trần U. Nếu Trần U thích chốn phong trần, chịu đi, hắn có thể ‘trả’ thêm chút nợ. Còn không, hắn cũng không mất mát gì lớn.
Nghĩ là làm, Tản An lập tức đi đến phòng Trần U ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghe giọng không phải của nữ tử, Trần U thở ra một hơi, sau đó biểu cảm trở nên quái dị. Đêm hôm lạnh giá, Tản An đến gõ cửa phòng hắn làm gì?
Thấy Trần U mở cửa, Tản An liền cung kính chấp tay chào một cái, nói:
"Xin lỗi vì đã làm phiền đại nhân."
Hắn xua xua tay, nói:
"Không phiền, ta còn chưa ngủ. Không biết An Công Tử có việc gì?"
Tản An lắc lắc đầu cười khổ, đáp:
"Đại nhân gọi Tiểu Tản là được rồi ạ, hai tiếng công tử, tiểu nhân nhận không nổi."
"Tiểu nhân cùng những huynh đệ trong gia tộc muốn tổ chức tiệc tăng hai ở Bạch Nguyệt Lâu trong thành, thế nên mới mạo muội đến gõ cửa phòng đại nhân, muốn mời đại nhân cùng tham gia ạ."
Trần U nhướng mày:
"Bạch Nguyệt Lâu? Chốn trăng gió phong trần à?"
Cơ thể Tản An hơi run lên, cung kính vâng một tiếng.
Trần U chợt nở nụ cười của ‘nam nhân’, vỗ vỗ vai Tản An, nhỏ giọng hỏi:
"Nữ nhân ở đó có đẹp không?"
Tản An giật mình a nhẹ, biểu cảm ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ đáp:
"Rất rất đẹp thưa đại nhân. Mỹ nhân đẹp nhất trong thành đều là Hoa Khôi ở đó. Nếu không phải Gia Quy cấm không được lấy nữ tử phong trần, tiểu nhân đã chuộc thân rồi nạp vài người làm thiếp rồi ạ."
Trần U lập tức quay người đóng cửa phòng lại, thấy Tản An còn đứng đực ra thì cười nói:
"Còn chờ gì nữa? Dẫn đường đi."
Đám nam nhi Tản gia thấy Tản An dẫn Trần U đến, có người ngạc nhiên, có người vui mừng, cung kính cười chào với hắn rồi mời hắn lên xe ngựa riêng, lớn, ấm cúng, được kéo bằng sáu con Hoàng Mã, ‘dẫn đầu’ tiến thẳng đến Bạch Nguyệt Lâu.
……
Bạch Nguyệt Lâu cách Phủ Đệ Tản gia tầm năm dặm, kiểu lầu cát hình hộp với năm tầng, diện tích khá lớn, thuần một màu bạch sắc từ cột cho đến mái, phía trên đỉnh có viên minh châu lớn hình trăng tròn phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.
Đừng nghĩ bây giờ là mùa Đông nên Bạch Nguyệt Lâu sẽ ế ẩm, sự thật thì Nguyệt Lâu còn kinh doanh tốt hơn bình thường. Bởi vì là mùa Đông nên nhiều thương nhân sẽ quay trở về nhà, trong cái thời tiết này, họ không có nhiều trò giải trí, chỉ có thể đến Nguyệt Lâu.
Mà nghĩ thử xem? Đến Nguyệt Lâu vừa uống rượu nóng người, vừa có nhân khí nhộn nhịp, vừa có tiết mục giải trí, vừa ôm ấp các mỹ nữ, để các nàng dùng thân nhiệt ‘sưởi ấm’, có tý tiền thì làm chút vận động, vừa ấm người vừa ngủ ngon, bảo sao không đông khách chứ?
Hiện tại là chín giờ tối, tuyết rơi dày hơn, gió rét mạnh hơn, nhưng xe ngựa vẫn tấp nập ra vào Bạch Nguyệt Lâu, có lớn, có nhỏ, có kiểu bình thường, có kiểu xa xỉ.
Tú Bà đứng trước cửa lâu, dung mạo bình thường, tuổi tầm năm mươi trở lên, nở nụ cười niềm nở chào khách vào, tiễn khách ra. Khi thấy xe ngựa có tiêu ký Tản gia tiến vào, hai mắt bà ta liền sáng rỡ, lập tức hướng vào trong nói:
"Công tử Tản gia đến, các cô nương đâu, nhanh ra đón quý nhân đi nào."
Câu này vừa thông báo cho các cô nương, cũng vừa thông báo cho khách nhân đang ngồi ở trong, để họ điều chỉnh hành động, suy nghĩ, tránh chọc vào Tản gia kẻo mang họa.
Trần U bước xuống xe ngựa, dẫn đầu đám nam nhi Tản gia bước vào. Tú Bà cũng rất nhanh nhạy, thấy Tản An cung kính, vinh hạnh đi sau lưng Trần U, bà ta liền biết hắn có thân phận không tầm thường, lập tức nở nụ cười niềm nở bước đến, hướng hắn cười nói:
"Ây dô, hôm nay không biết tinh tú nào soi sáng cho tiểu nhân, mà lại có đại quý nhân đến tệ xá thế này? Tiểu nhân, thật sự vô cùng vui mừng, cũng vô cùng vinh hạnh nha."
Vì đã hỏi ý kiến Trần U từ trước nên Tản An bước lên một bước, nhìn tú bà nói:
"Vị đại nhân này tên Trần U, là học sinh tinh anh của Bách Thiên Khoa Viện. Hôm nay đến đây là để…….."
Tú Bà không nghe lọt tai những câu nói phía sau, bởi vì bà ta bị bốn từ ‘học sinh tinh anh’ chấn nhiếp, đến khi ‘tỉnh’ lại liền thốt lên đầy ngạc nhiên:
"Học sinh….tinh anh?"
……
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 80 |