C72. Điểm danh.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Vì bảy giờ sáng là thời gian vào giờ học, lại là tân sinh chưa rành phòng ốc nên Trần U dậy sớm để đi kiếm phòng, cũng để có thời gian dư giả mà nhìn ngắm đây đó, trở về ‘tuổi trẻ’.
Nam-9-3-17, tức phòng học của hắn sẽ ở dãy hướng Nam, khối số 9, tầng thứ 3 và phòng số 17.
Không phải kiểu người khù khờ nên rất nhanh hắn đã tìm được. Bây giờ mới sáu giờ sáng nên phòng học vẫn đóng cửa, xung quanh cũng chẳng có mấy ai, thế là hắn lấy ra đồ ăn vặt, vừa ăn vừa dựa lan can, ngắm nhìn mặt trời đang nhô cao ở trời Đông, ngắm nhìn dòng học sinh xuất hiện càng lúc càng nhiều.
"Thật là hoài niệm." – Hắn thì thào nói.
Cuộc sống học sinh, mấy ai chưa từng trải qua cảm giác này chứ? Giờ ngẫm nghĩ nhớ lại, có đọc giả sẽ bất tri bất giác cười cho mà xem.
Quay lại với Trần U.
Dòng học sinh xuất hiện càng nhiều, hai mắt hắn cũng theo đó mà càng sáng. Tất nhiên để có thể làm mắt hắn sáng lên, không tài bảo thì cũng là mỹ nữ.
Học sinh Khoa Viện rất đông, thế nên mỹ nữ cũng như rừng, một hai thước là có một người. Khoa Viện cũng không đặt nặng vấn đề trang phục nên có mỹ nữ mặc đồ học sinh, đồ cổ trang, hiện đại kín đáo, cũng có mỹ nữ ăn vận rất quyến rũ nhưng không lố lăng với váy ngắn giữa đùi, áo hở vai,…..
Những hình ảnh này, quả thật rất bổ mắt.
Mà, mỹ nữ nha, tất nhiên không thể thiếu người muốn truy cầu. Có mỹ nữ được một đám nam sinh vây quanh để tặng đồ ăn sáng. Có mỹ nữ được hai ba nam sinh cầm hoa đuổi theo. Cũng có mỹ nữ khoác tay nam sinh ‘chậu hoa’ của nàng, khiến cho nam sinh kia bị đám nam sinh khác ném cho những ánh mắt ghen ghét……
Có mỹ nữ thì không thể thiếu tuấn nam. Có tuấn nam dùng hai tay ôm eo hai mỹ nữ. Có tuấn nam được đám mỹ nữ truy cầu, tặng hoa, tặng đồ ăn…..
Còn tại sao Trần U cũng là tuấn nam, còn là học sinh tinh anh, đứng chình ình ở trên đây nhưng không có ai để ý đến hắn? Tất nhiên là vì hắn đã Hoặc Dung cho đỡ phiền rồi.
Cạch…cạch…
Đúng bảy giờ kém mười, tiếng cơ quan chợt vang lên trong không gian, tất cả các cửa phòng học cũng theo đó mà mở ra cùng một lúc.
Trần U hào hứng bước vào trong quan sát rồi lập tức ngạc nhiên woa nhẹ. Lại câu nói cũ, không hổ là Đại Học Viện đứng đầu Bắc Châu.
Phòng học có kiểu bố trí hình quạt (hay chữ V), với bàn ghế học sinh như bậc thang, bo cong nhẹ như vòng cung để tất cả tầm mắt nhìn thẳng đều sẽ hướng đến bục giảng ở phía trước.
Màu của phòng học có nâu cùng trắng nâu làm chủ đạo, tạo bầu không khí ấm cúng, kết hợp với bàn ghế gỗ và cây xanh trong phòng làm học sinh cảm giác như đang ngồi học giữa khu rừng tự nhiên vậy.
Vì để ‘tăng’ thêm khả năng kết nối quan hệ của các học sinh nên bàn học đều là kiểu đôi, ghế tựa lưng dài nối cứng với bàn, ‘thích’ thì ngồi gần lại, ‘ghét’ thì mỗi người một đầu, ‘quý’ thì ba bốn người chen vô một bàn, còn không thì một người làm ‘vương’.
Mấy tên thích sống chìm như Trần U chắc chắn chọn bàn trong góc ở trên cao nhất, vừa có thể hạn chế bị Lão Sư nhìn, vừa có thể quan sát toàn cục, săm soi mỹ nữ,….
Theo từng phút trôi qua, học sinh vào phòng học càng lúc càng nhiều, có vài tuấn nam, có chục mỹ nữ, phần lớn là Sủng Thú Sư Sinh Tử Khế, học sinh năm hai trở lên. Hắn biết là nhờ Thẻ Học Sinh bọn họ đeo ở cổ.
Và đúng như hắn nghĩ, bọn họ không để ý đến hắn, cũng chả ai thèm lên bàn góc này ngồi mà chỉ tranh nhau những bàn đầu tiên, tranh ngồi gần mỹ nữ, tuấn nam,….
Lúc này, có một nam sinh đeo thẻ ngân sắc của cấp kiệt bước vào, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo, mặt hếch cao lên trời, khinh thường đến mức không thèm nhìn những học sinh Sinh Tử Khế kia một cái.
Hai tên nam sinh chân chó của hắn ta nhìn đám người ngồi bàn đầu, quát lớn:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút?"
Đám học sinh vâng vâng dạ dạ, nhanh chóng chuyển đến bàn cao hơn. Hai tên chân chó lập tức đi đến lau bàn cho sạch sẽ rồi mời tên nam sinh kia đến ngồi.
Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh, những học sinh khác thấy phản cảm, tức giận, nhưng, cũng chỉ có thể cam chịu, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Bốn năm nữ sinh có tư sắc nhất trong phòng lập tức bước đến trước bàn nam sinh, bày ra tư thế quyến rũ, đẹp nhất của mình, cười mị hỏi:
"Học Trưởng, chỗ bên cạnh người có ai ngồi chưa? Không phiền nếu ta ngồi chứ?"
Nam sinh nhìn chăm chăm vào nữ sinh đẹp nhất, đang định mở lời thì bên ngoài có một nữ sinh khác bước vào, làm hai mắt nam sinh lập tức phát sáng, các nam sinh khác trong phòng cũng vậy.
Trần U nhìn nữ sinh mới bước vào, chân mày nhíu lại, thầm mắng:
"Sao đi đâu cũng gặp hết vậy? Thật là âm hồn bất tán mà."
Thấy nam sinh cấp kiệt lườm qua, đám nữ sinh run lên, biết ý mà nhanh chân trở về bàn của mình, còn nam sinh hướng Ất Giang Hi, cười tươi nói:
"Ất Học Tỷ, bên cạnh ta còn chỗ, mời……."
Ất Giang Hi chẳng thèm nhìn hắn ta một cái, cứ bước đi một cách từ tốn, hướng đến bàn Trần U đang tại rồi ngồi xuống.
Từ một kẻ không ai thèm để ý, Trần U chợt chuyển thành tâm điểm của toàn phòng, giống như sinh vật lạ mà bị ánh mắt của những người kia săm soi.
Nhìn Trần U không có dung mạo, cũng không có gì đặc biệt, nam sinh cấp kiệt tưởng rằng Ất Giang Hi muốn ngồi bàn góc nên lập tức bước lên, ánh mắt khinh thường nhìn Trần U, nói:
"Vị Học Đệ này….."
"Cút, làm hắn tức giận rồi không cho ta ngồi cùng, mai ngươi không cần phải đi học nữa."
Ất Giang Hi quát lớn làm nam sinh ngơ ra, những người khác cũng ngơ ra. Cái tên nam sinh kia tức giận? Không cho Ất Giang Hi ngồi cùng? Bọn họ vừa nghe cái quái gì vậy?
"Ất Học Tỷ….."
"Cút."
Bị Ất Giang Hi quát lần hai, nam sinh vâng vâng, lập tức trở về bàn của mình, thật sự không dám chọc bông hồng của Hoàng Minh Bang sinh khí.
Bị nàng lườm, những người khác cũng rụt cổ, quay người ngồi lại cho chỉnh tề, không dám hóng hớt nữa.
Ất Giang Hi sáp lại gần Trần U, cười tươi nói:
"Hì hì, không ngờ có thể học chung với Học Đệ nha?"
Hắn nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:
"Sao cô nhận ra được? Ta đã Hoặc Dung rồi mà? Chẳng lẽ….cô lại theo dõi ta?"
"Hì hì, khí chất của Học Đệ khác biệt như vậy, ta nhìn qua liền nhận ra nha." – Nàng cười đáp.
Hắn có khí chất cái quỷ gì, tám phần là Thẩm Hàm lại ‘tuồn’ tin tức ra ngoài rồi.
Reng….reng….
Tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ học vang lên, làm sự hoài niệm trong lòng Trần U lại trỗi dậy, chuyển sang trạng thái nghiêm túc học hành, không thèm để ý chuyện này nữa.
Ngay sau khi tiếng chuông vừa dứt, cửa phòng học lại được mở ra, một vị Lão Sư già cội vận y phục hoàng sắc chậm rãi chống gậy bước vào. Tất cả học sinh trong phòng cùng nhau đứng lên, chấp tay kính chào, đồng thanh nói:
"Học sinh, kính chào Lão Sư."
Lão Sư vuốt vuốt râu, nở nụ cười hòa ái, gật gật đầu nói:
"Ừm, các học sinh ngồi đi."
Khi mọi người đã ngồi xuống, Lão Sư lại nói tiếp:
"Tự giới thiệu, lão tên Chu Tịnh, là Lão Sư dạy các học sinh học phần Tập Chiến Địa Hình Đầm Lầy này."
"Các học sinh sẽ học cả ngày, liên tục trong mười lăm ngày. Hai ngày đầu học lý thuyết, đến năm giờ chiều sẽ được ra về nghỉ ngơi. Mười ba ngày còn lại, chúng ta sẽ đến khu vực đầm lầy trong Học Khu để học luyện, ở lại qua đêm, thế nên các học sinh cần chuẩn bị y phục, lều trại,…."
Chu Lão Sư vuốt vuốt râu, mỉm cười hỏi:
"Các học sinh, có câu hỏi nào không?"
Một nam sinh đưa tay lên, thấy Chu Lão Sư gật đầu liền đứng lên phát biểu:
"Thưa Lão Sư, chúng em có cần mang sủng thú theo không ạ? Bởi em nghe nói học phần thực hành thường dùng ma thú của Khoa Viện để học luyện ạ."
Chu Lão Sư gật gật đầu, đáp:
"Nếu sủng thú của các học sinh đang bồi dưỡng hay trong quá trình thăng tiến cảnh giới, không cần mang theo làm gì. Vì trong lúc học và lúc thi, các em chỉ có thể dùng ma thú Khoa Viện bồi dưỡng để đảm bảo tính công bằng chung."
"Dạ, cảm tạ Lão Sư đã giải đáp."
Thấy không có học sinh nào đặt câu hỏi nữa, Chu Lão Sư lấy ra hai tờ danh sách, để chúng lơ lửng trước mặt, nói:
"Nếu không còn câu hỏi nào nữa, vậy, lão bắt đầu điểm danh."
"Chu A."
"Dạ có." – Nam sinh Chu A lên giơ tay và hô lên.
"Văn B."
"Dạ có."
……
"Ất Giang Hi."
"Dạ có ạ." – Nàng đưa tay lên, vì tâm trạng vui vẻ nên cười tươi hô lớn.
Các học sinh trong phòng âm thầm chú ý, nghe ngóng xem thử nam sinh bên cạnh nàng là thần thánh phương nào? Nhưng gần như cả phòng học điểm danh hết rồi mà vẫn chưa thấy hắn hô lên, làm bọn họ càng nóng lòng hơn.
Nhìn cái tên cuối cùng trong danh sách, Chu Lão Sư nhìn vào bàn trong góc, nở nụ cười đọc lên:
"Trần U."
"Thưa có ạ."
Hắn nhẹ giọng hô lên, thanh âm nhỏ nhưng lại làm các học sinh khác chấn kinh đến cứng người.
Bọn họ không biết trong Khoa Viện có bao nhiêu học sinh tên Trần U? Nhưng để phù hợp với động thái của Ất Giang Hi lúc nãy, và giọng gọi tên đầy thưởng thức của Lão Sư, chỉ có một người.
Nhưng dung mạo của Trần U, bọn họ nhớ rất rõ ràng….. Ài, đúng rồi, Trần U thích sống chìm, không rêu rao ta đây, hắn thay đổi dung mạo để né tránh ánh mắt của người khác là chuyện rất bình thường.
Những người khác âm thầm nhìn qua nam sinh cấp kiệt. Hắn ta hít vào ngụm khí lạnh, cả người run lên, trong lòng cảm ơn trời đất, cũng vô cùng cảm tạ Ất Giang Hi đã ‘cứu’ hắn.
Chu Lão Sư thu lại danh sách, đằng hắng vài tiếng để các học sinh nghiêm chỉnh trở lại, nói:
"Điểm danh xong rồi, tiết học, cũng nên bắt đầu thôi."
….
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 77 |