Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận mệnh xui rủi.

Tiểu thuyết gốc · 1827 chữ

Hai giờ sáng.

Đoàng đoàng….

Mây đen trên trời dần che đi ánh sáng của những ánh sao, thay vào đó là ánh chớp của lôi điện phát ra từ những tầng mây, chớp tắt sáng cả một vùng rộng lớn.

Hoắc Toàn đang cầm hai đoản đao mài xoèn xoẹt, thấy chớp đánh liền nhíu mày, nhanh chóng đi đến gọi mọi người dậy.

"Mọi người, tỉnh dậy đi, trời sắp mưa rồi."

Bốn người mệt mỏi tỉnh dậy, Đại Niên nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, chỉ có ba người kia là nét mặt còn bơ phờ. Đại Niên nhìn độ rộng của đám mây đen kia, mày nhíu sâu lại, nhìn mọi người nói:

"Cơn mưa này sẽ rất lớn, chúng ta nhanh chóng lên trên cao, tìm lấy một mỏm đá mà nghỉ tạm, nếu còn trú ở đây sẽ bị nước mưa từ sườn dốc cuốn đi mất."

Ba người kia vỗ vỗ lấy hai bên mặt, lấy lại sự tỉnh táo, nhanh chóng thu dọn đồ, đeo tay nải Diệp Thanh Tằm trên lưng. Chợt Đại Niên cầm lấy cự phủ, ánh mắt đề phòng nhìn ngó xung quanh, bốn người còn lại dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng theo đội trưởng cầm chắc vũ khí, tụ lưng lại với nhau.

Xuân Tố lúc này mới lên tiếng hỏi:

"Đại Niên huynh, có chuyện gì vậy?"

Đại Niên nhìn vào bóng tối của khu rừng, mây đen càng làm nó phủ thêm một tầng u ám, hít sâu một hơi nói:

"Chúng ta đang bị ma thú để ý đến, thực lực càng không thấp, nếu không Diệp Thanh Tằm không run rẩy như vậy.'

Lúc này, mọi người mới cảm nhận tay nải bọc lấy Diệp Thanh Tằm, đúng là có những run động từ nó truyền đến. Mọi người hít sâu một hơi, nếu không có Đại Niên nhắc nhở chắc họ cũng không để ý đến chuyện này.

Rắc…

Tiếng nhánh cây bị đạp gãy phát ra từ bóng tối phía trước Xuân Tố, mọi người phân ra một chút cảm giác để ý phía đó, phần còn lại vẫn tập trung vào không gian phía trước mình.

Từ trong bóng tối trước mặt Xuân Hoa, bước ra một thân ảnh, ánh sáng lờ mờ từ đống lửa làm thân ảnh đó dần hiện rõ ràng.

Thân hình nó đen nhánh từ đầu đến chân, hai mắt màu đỏ hồng, thân cao một thước rưỡi, dưới bốn chân của nó là bộ vuốt dài nhọn hoắc, phía trên còn dính vết máu như với vừa đi săn xong.

Năm người hít sâu vào một hơi, ma thú này tên Hắc Dạ Khuyển, Hoàng phẩm cao giai, là hệ Ma rất hiếm, một trong những sát thủ màn đêm của Phong Hải Sơn Mạch, đã thế thực lực nó còn cao hơn đám người, đã là hạ thất cấp.

Nhưng một con Hắc Dạ Khuyển bọn họ vẫn tự tin có thể chạy được, trừ khi….

Từ trong bóng tối phía trước Cẩm Giang nhảy ra một con Hắc Dạ Khuyển nữa, thực lực cũng là hạ thất cấp.

Da gà của năm người nổi lên, cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân. Hắc Dạ Khuyển vốn sinh sống ở nơi rất sâu trong Phong Hải Sơn Mạch, tại sao lại xuất hiện ở khu vực gần rìa như thế này?

Bọn họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ một cách dễ dàng rồi, tại sao…tại sao lại gặp nguy hiểm kinh khủng như vậy ở thời gian gần cuối chứ?

Tay cầm cung tên của Cẩm Giang đã run run, hắn nhanh chóng hạ cung xuống, lỡ tay thả tên một cái là mạng của bọn họ cũng không còn.

Rắc…ầm…

Không gian phía trước Đại Niên chợt phát ra âm thanh thân cây bị đè gãy, có một thứ gì đó to lớn đang đến, rất nhanh bọn họ liền biết được nó là gì, đồng thời tuyệt vọng muốn buông vũ khí trong tay xuống đất.

Thứ vừa đến là một con trăn lớn, toàn thân màu xanh lục, phần đầu của nó đã cao đến một thước hai, như thế là đủ hình dung cơ thể nó lớn đến chừng nào. Hai mắt với đồng từ dọc của nó nhìn mọi người, cái lưỡi đỏ đôi lúc thè ra nuốt vào.

Đây là ma thú Huyền phẩm, Sâm Cự Mãng, hai hệ Cỏ, Thường, thực lực….thượng thất cấp.

Hoắc Toàn run run nói:

"Sâm Cự Mãng, không…không phải nó là tùy tùng của con ma thú kia sao? Tại sao… nó lại ở đây?"

Vấn đề này cả năm người đều không hiểu, cũng không biết câu trả lời. Đại Niên lấy lại sự tỉnh táo, cầm chắc cự phủ nhưng không giương nó lên, nhắc nhở mọi người:

"Mọi người tỉnh táo lại, bình tĩnh, cầm chắc vũ khí của mình nhưng không được thể hiện ý đồ công kích, nếu ba con ma thú này muốn tấn công chúng ta, chúng ta bây giờ đã là những cái xác rồi, bình tĩnh, chậm rãi lui lại.""

Bốn người nghe được lời nhắc nhở của Đại Niên mới như người tỉnh lại từ trong mộng. Ba con ma thú này muốn giết bọn họ, bọn họ làm sao còn đứng ở đây cầm vũ khí nhìn chúng?

Bốn người nhanh chóng theo lời Đại Niên căn dặn, hạ phần nhọn của vũ khí xuống đất, vừa nhìn chăm chăm vào ba con ma thú, vừa từ tốn rút dần đi về hướng trống của Xuân Văn San.

Cả ba con ma thú nhìn họ, không có hành động gì, trong tầm mắt của năm người bọn họ dần dần mất đi thân hình của ba con ma thú đó. Nhưng bọn họ vẫn rút lui một cách chậm rãi, tâm thần cảnh giác cực kỳ cao độ, không một chút lơ là.

Cộc cộc cộc…..

Tiếng của những hạt mưa bắt đầu rơi xuống trên tán cây, càng ngày càng nhiều, mưa càng ngày càng lớn. Năm người họ vẫn thủ thế rút lui như cũ, mặc kệ cơn mưa xối xả lên người, từ từ chậm rãi, nhưng không biết đi về đâu.

Đoàng đoàng….

Tiếng sấm chớp liên tục phát ra từ trên thiên không, quần áo của hai nữ nhân đã ướt sủng, dán sát vào cơ thể làm lộ ra những đường cong, nhất là Xuân Văn San, nhưng không một ai trong họ để ý đến những chuyện này, chỉ cầu mong cho trời nhanh sáng, lúc đó Hắc Dạ Khuyển và Sâm Cự Mãng sẽ lui vào trong bóng tối, không hoạt động nữa.

Thời gian cứ vậy trôi qua, năm người họ cũng không biết đã qua mấy giờ rồi, mưa vẫn cứ lớn, vẫn cứ nặng hạt, tạo thành một vùng trời trắng xóa, bọn họ vẫn cứ rút lui chầm chậm.

Đoàng….

Ánh sáng từ tia sét chiếu rọi không gian xung quanh họ, chợt năm người thót tim một cái, khuôn mặt lập tức trầm xuống. Sâm Cự Mãng đã không thấy nhưng một con Hắc Dạ Khuyển đang cách họ chỉ hai cái cây.

Cơn mưa làm bộ lông của nó ướt sủng, nó gầm gừ nhìn về phía năm người, chợt hai chi trước hạ thấp trọng tâm xuống.

Đại Niên nhanh chóng ném tay nải bọc Diệp Thanh Tằm cho Xuân Văn San, cầm cự phủ lên gào lên với mọi người:

"Nhanh chóng chạy đi, đừng quay đầu lại, ta sẽ cản nó cho mọi người."

Vừa dứt lời, lưỡi của cực phủ và móng của Hắc Dạ Khuyển đã chạm vào nhau, trời mưa nhưng vẫn tóe lên tia lửa.

Xuân Tố chỉ vừa thốt ra tiếng ‘Đội trưởng..’ liền bị Xuân Văn San lôi đi, nhanh chóng bỏ chạy, trong màn mưa dày đặc đó, không ai biết bốn người bọn họ có khóc hay là không?

Cơn mưa đôi khi…làm người ta cảm giác trở nên quá vô tình.

Bốn người bạt mạng bỏ chạy trong cơn mưa, cứ chạy, cứ chạy, không ai biết mình đang chạy về đâu, chỉ biết là Hoắc Toàn chạy trước, ba người bọn họ chạy theo mà thôi.

Hoắc Toàn cũng không biết hắn chạy đi đâu, bản năng bảo hắn cứ chạy, nhìn thấy đường là chạy thôi.

Đoàng…

Ánh sáng của tia sét lại chói lên lần nữa, Hoắc Toàn đang chạy chợt dừng lại, trong cơn mưa nên cũng không ai biết mồ hôi của hắn đang tuôn ra như suối. Cẩm Giang, Xuân Văn San và Xuân Tố dừng lại phía sau Hoắc Toàn, tầm mắt nhìn về không gian đen kịt phía trước.

Đoàng..

Ánh sét lại chói lên, trước họ đang đứng con Hắc Dạ Khuyển thứ hai, móng vuốt của nó còn đang xiên qua xác của một con chuột nhỏ.

Đoàng….đoàng….

Bốn người một thú dựa vào ánh chói của sét mà nhìn nhau, rồi bốn người cầm chặt lấy vũ khí của mình, chuẩn bị cho một cuộc chiến sống còn.

Chợt Hoắc Toàn xoay ngược hai đoản đao, đâm vào đùi của Cẩm Giang và Xuân Văn San phía sau lưng mình, nhân lúc hai người còn chưa phản ứng kịp, hắn cướp lấy tay nải chứa Diệp Thanh Tằm của hai người, tổng cộng là tám con, nhanh chóng bỏ chạy trong màn đêm.

Ba người đứng như trời trồng, không tin vào được chuyện vừa mới xảy ra, máu từ đùi của hai người Cẩm Giang và Xuân Văn San chảy xuống, hòa vào nước mưa chảy trên mặt đất.

Ba năm, Hoắc Toàn là đồng đội của họ suốt ba năm, trải qua nhiều nhiệm vụ cùng nhau, từng đỡ hộ Xuân Tố một cú đánh của ma thú đến gãy cả xương sườn, từng được trả giá rất cao để dụ Xuân Văn San vào tròng nhưng không làm. Ấy vậy mà bây giờ, hắn….'phản bội' rồi.

Nhưng sao hắn phải làm như vậy? Chỉ cần hắn nói một câu, bọn họ không cần hắn phải cùng sinh cộng tử làm gì, sẽ toàn lực câu thời gian giúp hắn bỏ chạy. Tại sao, tại sao chứ?

Hắc Dạ Khuyển ánh mắt nhìn ba người đầy ý cười nhạo, nó đưa lưỡi xuống liếm dòng nước máu đang trôi xuống kia, cảm giác nó trở nên khát máu thêm một chút. Nó không thèm tấn công mà đi lướt qua ba người, hướng về phía Hoắc Toàn đang bỏ chạy, thong thả từng bước đi.

Trong rừng cây, tiếng cây cối ngã đổ hòa cùng mưa và tiếng sấm đổ vào tai của ba người. Sâm Cự Mãng to lớn trườn thân của nó ra, cái lưỡi đưa ra thụt vào, lặng nhìn ba người, ánh mắt dần dần chuyển sang sự khát máu.

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 240

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.