C94. Thời gian trôi qua.
Dọn dẹp rồi cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm một lúc. Thẩm Hàm chợt nở nụ cười thần bí, hướng phụ mẫu nàng nói:
"Cha, nương, hôm nay con đến còn mang theo một chuyện mà cha nương sẽ rất vui, cũng rất bất ngờ đó."
"Cha nương thử đoán nha? Hì hì…."
Bá phụ bá mẫu nhìn nhau, không hẹn mà cùng thay đổi biểu cảm trở nên kinh ngạc, đôi mắt mở to sáng rỡ như minh châu, lại cùng nhau quay đầu nhìn vào cái bụng của nàng.
Chỉ là, ‘niềm vui’ còn chưa kịp trào dâng trong lồng ngực, hai người đã bị tạt một gáo nước lạnh.
Nàng che che bụng, phồng má phụng phịu nói:
"Cha nương thật là, con mà có bảo bảo thì làm sao dám ăn nhiều? Để đồ ăn chiếm chỗ của bảo bảo chứ?"
Nàng nở nụ cười tươi, nói tiếp:
"Cha nương xem nè."
Một cổng không gian sủng thú xuất hiện ở giữa bàn, từ trong đó, Tiểu Sư Sư trong trạng thái thu nhỏ bước ra, dáng vẻ mập tròn rất dễ thương.
Bá phụ bá mẫu kinh ngạc đến ngây người, nhìn Tiểu Sư Sư đang ngáp dài rồi nhìn qua Thẩm Hàm, lặp đi lặp lại vài lần như vậy rồi cùng nhau đưa cánh tay run run lên chỉ vào nàng:
"Con….con…..con là….Sủng Thú SƯ?"
Nàng gật đầu mạnh đầy chắc nịt, che miệng cười:
"Hì hì, cha nương đoán đúng rồi."
Nhìn Tiểu Sư Sư đi đến đưa chân ra muốn bắt tay, hai người thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, bá phụ cười bắt tay với nó, bá mẫu vui vẻ vuốt ve bộ lông trắng mượt, cùng nhau nhìn về Trần U, nói:
"Cảm tạ con, Tiểu U."
Hắn lắc lắc đầu, mỉm cười:
"Nàng là nữ nhân của con, đây là chuyện con nên làm."
"Con cũng có thể giúp bá phụ bá mẫu trở thành Võ Sư hoặc Sủng Thú Sư, trở nên mạnh mẽ, ít ốm đau bệnh tật, nhất là có nhiều tuổi thọ để làm được nhiều việc hơn."
Thẩm Hàm cũng gật gật đầu, biểu cảm mong chờ hai người đồng ý. Nhưng họ lại lắc lắc đầu, nở nụ cười điềm đạm, bá phụ đáp:
"Cảm tạ con, cuộc sống hiện tại của bá phụ và bá mẫu đã rất tốt, không muốn bước vào một thế giới khác."
"Bận rộn, tham vọng hơn nửa đời người, bây giờ Tiểu Hàm cũng có bến đỗ tuyệt vời, hai người chúng ta không còn gì lo lắng nữa, nên tận hưởng cuộc sống yên bình, êm ả như thế này thôi."
Khuôn mặt Thẩm Hàm trở nên buồn bã, bởi vì phụ mẫu không tu luyện, ngày chia ly mà nàng không mong muốn sẽ càng gần hơn.
Thái độ này của phụ mẫu đã biểu thị quyết ý, nàng, thậm chí là công tử cũng không thay đổi được.
Bá mẫu nắm bàn tay của nàng, mỉm cười nói:
"Nữ nhi ngốc, không có gì phải buồn cả. Tiệc lớn đến đâu cũng phải tàn, người mạnh đến đâu cũng phải đến thọ hạn. Cha nương cảm giác cuộc sống đã gần trọn vẹn, đã bớt đi sự luyến tiếc với nhân gian."
Bá mẫu chuyển sang nhìn Trần U, ánh mắt và nụ cười đã tỏ rõ điều mà hai người còn thiếu. Chính là có một đứa cháu bụi bẩm dễ thương để hai người chăm, hai người bế bồng, tận hưởng tuổi già với con cháu sum vầy.
Hắn âm thầm tránh né ánh mắt của hai người, một phần bởi vì hắn còn trẻ nên chưa muốn có con, phần lớn là vì cuộc chiến Ma Vật hung hiểm ở tương lai.
Nghĩ lại thì, hắn có biện pháp, còn ai ngoài Tiểu An vừa khả ái vừa ngoan?
Khoảng khắc ngại ngùng ngắn ngủi qua đi, mọi người lại tiếp tục uống trà buôn chuyện phiếm, đến mười một giờ tối mới chịu đi ngủ.
Tất nhiên, Trần U cùng Thẩm Hàm không ngủ vội mà lăn với nhau một hiệp nhẹ nhàng, cho tinh thần và cơ thể thư giãn mới đánh một giấc ngủ ngon đến sáng.
Hôm nay là ngày cuối tuần nên Thực Lâu rất đông, chậc kín từ trên xuống dưới. Cũng vì vậy nên Thực Lâu mới ‘tuyển’ thêm một nam Tiểu Nhị nhanh nhẹn, cùng một nữ pha trà điềm đạm.
"Tiểu Nhị, món gà của ta đâu?"
"Đây đây đây đây, kính mời khách quan thưởng thức."
"Tiểu Nhị, cho thêm bình trà."
"Vâng vâng, khách quan đợi một chút."
"Tiểu Nhị Công Tử, ấm trà này của bàn mười bốn nha, người đừng nhầm lẫn đó, hì hì."
"Tiểu Nhị, món……."
Các khách nhân hô lớn, nộ nạt,…sai Trần U chạy đi chạy lại, chạy tới chạy lui mà không hề biết rằng người họ đang sai vặt là một trong các học sinh tinh anh của Khoa Viện, thậm chí sợ hắn có nói ra, bọn họ chắc cũng chả thèm tin.
Làm từ sáng cho đến trưa, khi Thực Lâu đã bớt khách, Trần U cùng Thẩm Hàm bới hai tô cơm, ngồi ăn ở chỗ bậc thang dẫn ra nhà sau, vừa ăn vừa lau mồ hôi cho nhau, tràn đầy tình tứ.
Cho đến khi, hắn cười nói chọc ghẹo chuyện gì làm nàng tức giận, vừa bê tô cơm vừa rượt hắn chạy lòng vòng khắp nhà, làm bá phụ bá mẫu lắc đầu cười với bộ dáng rất bất lực.
Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục làm việc đến khi Thực Lâu đóng cửa. Bá phụ bá mẫu trả công cho hai người bằng một bàn thức ăn đầy ắp gấp đôi hôm qua, làm bụng hai người ‘chửa’ to, thở không ra hơi.
Dặn dò vài câu quan tâm của trưởng bối, ôm hai người một lúc rồi bá phụ bá mẫu tiễn hai người ra cửa, nhìn đến khi Phi Xa biến mất khỏi tầm mắt mới đóng cửa lại, dọn dẹp một lúc rồi đi nghỉ ngơi.
Trên Phi Xa, Thẩm Hàm bất chợt đưa tay qua tập kích tiểu đệ của Trần U làm hắn hít ngụm khí lạnh, giọng run hỏi:
"Nàng….nàng tính làm gì?"
Đôi mắt nàng nheo nheo nhìn hắn, nở nụ cười mị đáp:
"Tất nhiên là trả thù chuyện công tử chọc ghẹo nô gia vào buổi trưa rồi."
Nàng giải giáp của hắn rồi cúi người xuống, làm hắn hít hà liên tục, nhưng vẫn phải cố gắng ép bản thân giữ vững để lái Phi Xa.
Cuối cùng, hắn đưa tay ấn lên đầu nàng, rùng mình vài cái rồi thở ra một hơi thoải mái. Chỉ là, nàng vẫn không tha cho hắn, tiếp tục trừng phạt bằng đôi chân dài.
……
Trần U: Xin chào Mẫn tỷ xinh đẹp, dạo này tỷ khỏe không?
Chiêu Mẫn: Tất nhiên phải khỏe hơn vị Phần Tôn Lục Lão Sư nào đó rồi nha, hì hì.
Chiêu Mẫn: Hôm nay nhắn tin là muốn nhờ tỷ giúp ba vị muội muội nhập học à?
Trần U: Oa, Mẫn tỷ không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, hiểu rõ lòng đệ nữa.
Chiêu Mẫn: Hì hì, tiểu quỷ dẻo miệng, tỷ còn biết đệ muốn nhờ tỷ tìm khóa học nào đó, có thể huấn luyện ba vị muội muội sở hữu ‘chân tài thực học’ nữa kìa.
Trần U: Khà khà, Mẫn tỷ đã đi guốc trong bụng đệ rồi, chuyện này, rất ‘nguy hiểm’ a.
Chiêu Mẫn: Hì hì, vậy để tỷ đăng ký cho ba muội ấy tham gia khóa huấn luyện Võ Sư cơ bản của Khoa Viện, cuối tuần mới được về, liên tục trong ba tháng. Sau đó mới trở thành học sinh, bắt đầu đi học sau?
Trần U: Được, cảm tạ Mẫn tỷ.
Hắn không tiết lộ thông tin gì cho ba người cả, vẫn cười nói, ăn uống tắm rửa lăn lộn như bao ngày bình thường.
Có những chuyện hắn sẽ hỏi ý kiến của ba người mới quyết định, còn chuyện này, chắc chắn là không.
Chiêu Mẫn cũng vậy, đúng bảy giờ sáng đã có mặt ở cửa hàng, khi Thẩm Hàm mở cửa liền kêu nàng cùng Tì Vân và Tì Yên lên Phi Xa, còn trưng ra nụ cười thần bí làm ba người tò mò.
Hôm nay Trần U cũng nghỉ buổi sáng. Một là trở về cung điện, chở đi vài thị nữ có năng lực phù hợp để duy trì cửa hàng trong thời gian này. Hai là âm thầm theo dõi tình hình của ba nữ.
Chiêu Mẫn chở ba nữ đến Khu Huấn Luyện phía Bắc, cách Học Thành tầm ngàn dặm, nằm dưới chân núi trong một khu rừng rậm rạp đã được tuyết phủ lên màu trắng.
Nhìn gần chục ngàn nam nhân đang cởi trần hít đất, hàng trăm nữ nhân với y phục bó sát đang kéo đá leo trèo lên đỉnh núi, nghe những tiếng hô hào vang trời trong thời tiết giá rét này, ba nữ đã ẩn ẩn nhận ra điều gì đó.
Cùng nhau hít vào một hơi, ba nữ nhìn nhau, gật gật đầu rồi dần dần điều chỉnh lại tâm lý bằng cách hít ra thở vào, cho đến khi tâm lý ‘sẵn sàng’ cho chuyện sắp đến.
Trong lòng ba người thật giận Trần U, nhưng không phải vì công tử tự ý quyết định, mà là vì công tử không thèm nói cho ba người, giống như ‘sợ’ ba người biết sẽ phủ quyết ý của công tử vậy.
Ba người là loại nữ nhân chỉ biết hưởng thụ sao? Chắc chắn là không rồi. Họ còn khao khát bản thân mạnh mẽ để làm được nhiều việc cho công tử nữa là đằng khác.
Nhưng công tử lại ‘xem’ họ như kiểu nữ nhân trên kia, thật tức chết mà, sau này về phải ‘phạt’ công tử thật nặng mới được.
Trần U neo Phi Toa đứng ở xa xa, âm thầm thi triển Đồng Trận Vọng Thiên Trận quan sát.
Sau khi xuống Phi Xa, Chiêu Mẫn giới thiệu ba nữ cho Nữ Huấn Luyện, để bốn người làm quen với nhau. Nữ Huấn Luyện nói gì đó rồi ba nữ gật đầu, vào khu nhà thay y phục vận động bó sát rồi nhanh chóng trở ra.
Nữ huấn luyện nhìn hai tòa đại sơn của Thẩm Hàm với ánh mắt kinh ngạc, sau đó cười nói gì đó mà làm nàng sợ hãi, đưa tay lên sờ sờ đại sơn, biểu cảm như muốn nói ‘đừng teo nhỏ nha, công tử thích ngươi lắm đó’.
Trước khi bắt đầu huấn luyện, điều quan trọng nhất là chọn vũ khí, bởi biết ba nữ sử dụng vũ khí gì thì mới đưa ra bài tập phù hợp cho họ.
Trong hàng trăm vũ khí, có lẽ vì hay xem phim nên Tì Vân chọn kiếm, nhưng là loại kiếm lưỡi dày, bản to bằng ba ngón tay. Còn Tì Vân chọn đao thẳng, bản to bằng bàn tay, một bên lưỡi được mài bén, đầu đao cắt xéo.
Thẩm Hàm ngó nghiêng một lúc lâu mới chọn được vũ khí mà nàng thích, cũng khá ‘dị’ vì nó gọi là Trường Đao Giản, thân dài như thương, nhưng phía trên là một tấm giản dày, thẳng, đầu bằng, một bên được mài bén để gây sát thương.
Trần U nhíu mày, lấy nhẫn vũ khí xuất ra hộp ngọc tử sắc trong suốt dài hai thước rưỡi, có thể nhìn rõ bên trong là một thanh Trường Đao Giản với họa tiết Kim Long, cổ tự và rất nhiều thứ khác.
Hắn cứ tưởng thanh Thánh Khí này sẽ nằm trong kho một thời gian dài, không ngờ sắp tới đã có chủ nhân rồi.
Sau khi chọn vũ khí, Nữ Huấn Luyện phân phó người dẫn ba nữ đi luyện tập những thứ cơ bản như đứng tấn, luyện thể lực trước. Chiêu Mẫn nhờ vả Nữ Huấn Luyện vài câu rồi mỉm cười lên Phi Xa rời đi.
Trần U vẫn ở lại quan sát ba nữ luyện tập, hít đất, đứng tấn,…. Nữ Huấn Luyện rất nghiêm khắc, sai tư thế liền đánh để chỉnh, Tì Vân té ngã do tê chân liền phạt hai thước, sau đó thô bạo kéo tay nàng đứng lên,…..
Hắn không những không thương xót cho ba nữ mà còn gật gật đầu hài lòng, hài lòng với sự nghiêm khắc của Nữ Huấn Luyện, cũng hài lòng với thái độ của ba nữ, không ỏng ẻo ta đây là người của học sinh tinh anh, mà càng cố gắng sau những lần ăn phạt.
……..
Chiều đến, sau khi dạy học xong, Trần U lại lái Phi Toa đến nơi này. Bộ dáng của ba nữ đã chuyển thành bầm dập xơ xác, tay chân lắm vết bầm, tóc dính tuyết và mồ hôi rồi bị đông cứng, rối như tổ quạ, môi và mặt tái nhợt vì lạnh, thân thể run rẩy nhưng vẫn cố sức đứng tấn.
Đến tầm bảy giờ tối, Nữ Huấn Luyện mới cho ba nữ nghỉ. Cả ba lập tức sụp đổ, được các nữ tử khác mang vào phòng để chăm sóc, bôi thuốc,…
Hắn xem sơ qua tình hình từ cửa sổ, đưa cho Nữ Huấn Luyện vài bình thuốc tốt rồi quay trở về cửa hàng, nghe các thị nữ báo cáo, đưa thêm Thú Đan và vật phẩm để họ tự sắp xếp rồi hắn đi tắm, đêm nay ngủ một mình.
Ngày hôm sau cũng như vậy, hắn lại đến nơi này sau khi dạy học xong, xem tình hình ba nữ đến bảy giờ tối rồi lại về cửa hàng.
Đến cuối tuần, hắn đón bọn họ trở về. Sau khi tắm nước nóng, ba nữ lập tức ngủ một giấc đến chiều, cơ thể rã rời nên không thể ‘phạt’ hắn nỗi.
Sáng đầu tuần, hắn lại nghỉ một buổi để đưa ba nữ đến nơi huấn luyện. Chiều lại đến xem, tối về cửa hàng, nhắn tin cho Chiêu Mẫn, cho Sở Linh Lung, lâu lâu hỏi thăm Hoàng Ban Quân, trả lời tin nhắn của các nữ tử ở Hợp Viện.
Dạy học một thời gian, hắn trở về với thân phận học sinh, tiếp tục đăng ký học phần Tập Chiến Địa Hình Rừng Rậm, lại ‘tình cờ’ học chung với Ất Giang Hi, câu chuyện học tập lại diễn ra như lần trước.
Sau khi kết thúc học phần, hôm sau rơi vào ngày cuối tuần nên hắn đi đón ba nữ trở về. Mọi người, bao gồm cả Ất Giang Hi, Sở Linh Lung và Chiêu Mẫn, tập trung về cung điện để ăn tiệc, vui chơi, xả hơi.
Tất nhiên, buổi tối không thể thiếu phần ‘trừng phạt’ ba nữ dành cho Trần U. Thẩm Hàm cưỡi ngựa hai hiệp liên tiếp rồi ngủ vì mệt, sau đó đến Tì Vân và Tì Yên dùng đôi tay, đôi chân, đôi miệng ép hắn bắn ba phát pháo mới chịu tha.
Tuần mới lại tiếp tục, hắn đưa ba nữ đến Khu Huấn Luyện, lại hóa thân thành Lão Sư đi dạy học. Thỉnh thoảng qua Dưỡng Sủng Bang dạy kiến thức, ăn nhậu với Hoàng Ban Quân, rủ Sở Linh Lung, Chiêu Mẫn đi mua sắm. Cuối tuần đón ba nữ về, hoặc mở tiệc ở cung điện, hoặc dẫn ba người dạo chơi mua sắm, hoặc dẫn Thẩm Hàm gặp phụ mẫu, tối nhận ‘trừng phạt’ rồi qua tuần mới.
Cứ thế, thời gian chậm rãi trôi qua, đến những ngày cuối cùng của tháng 12, của năm 9719.
……
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 54 |