C107. Toàn bộ tiên phong đến.
Sáng hôm sau.
Trần U thức dậy trên cái giường êm ái vào lúc chín giờ sáng, vươn vai ngáp dài một hơn rồi nhìn ra cửa sổ.
Trời trong xanh, mây trắng, ánh nắng dịu nhẹ, xem ra, hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Hắn nhìn qua Thẩm Hàm vẫn đang ngủ bên cạnh, toàn bộ sự chú ý dồn vào đôi tất chân ren hoa màu trắng, còn có dây nối lên phần nịt ren đeo ở bụng, trông vô cùng quyến rũ và tình thú.
Dương khí trong người trở nên thịnh vượng, hắn liền đặt đôi chân dài của nàng lên vai, chậm rãi hôn hít thưởng thức, còn tiểu đệ phía dưới nhẹ nhàng nhập trận.
Thẩm Hàm bị làm tỉnh, đưa tay lên dụi dụi mắt, vươn vai ngáp dài rồi nhìn hắn với ánh mắt hờn dỗi, xong vẫn phối hợp tay đan vào tay, cùng hắn tận hưởng hoạt động buổi sáng tràn đầy hương diễm.
Kết thúc một hiệp nhẹ nhàng, hắn bế nàng xuống dưới tắm rửa, vừa tắm mà cũng vừa hôn hít trêu chọc nhau.
Ngồi đối diện với Trần U, vòng đôi tay qua cổ rồi trao cho hắn nụ hôn nhẹ, Thẩm Hàm mỉm cười, giọng dịu dàng nói:
"Công tử, lúc nãy Vân muội truyền âm, nói chiều nay Khu Huấn Luyện tổ chức tiệc xả hơi, hồi sáng Nữ Huấn Luyện có nhắn tin mời nô gia và hai vị muội muội cùng đến tham gia……"
Bạch.
Không đợi Thẩm Hàm nói hết câu, Trần U chợt vỗ mạnh một phát lên mông nàng, sau đó đưa tay lên nhéo nhéo mũi, mắng:
"Sao Tì Vân phải truyền âm cho nàng? Rồi lúc này nàng mới nói? Sợ ta mắng chửi, không cho ba người đi hay sao?"
Bị nói trúng ‘tim đen’, mặt nàng hơi xụ xuống, giọng lí nhí đáp:
"Nô gia và hai vị muội muội muốn đến sớm phụ giúp mọi người, với lại, sáng mai tiếp tục huấn luyện, ba người tính ở qua đêm luôn, thành ra….."
Hắn cười cười, đưa tay vuốt tóc mai của nàng:
"Nàng biết tính ta không khắt khe mà, cứ thoải mái."
Nhưng nàng lắc lắc đầu, nhìn vào mắt hắn, thủ thỉ:
"Nô gia biết chứ, nhưng đã là người của công tử, có những chuyện không thể quá thoải mái được."
Nàng chợt cười, tinh nghịch nói tiếp:
"Thê tử muốn đi chơi, phải biết xem tình hình mà xin phép phu quân nha, hì hì."
Hắn cũng phụt cười, nhéo nhéo má nàng:
"Vậy, phu quân cho phép thê tử đi chơi, nhớ, ăn nhiều uống ít, đừng để phu quân nghe người ta mắng vốn, biết chưa?"
Nàng phồng má hờn dỗi:
"Mồ, người ta lớn rồi, có phải con nít đâu mà công tử dặn dò kỹ như vậy. Xem nè."
Nói rồi nàng ‘ngồi xuống’, bắt đầu ‘chứng minh’ bản thân là người lớn.
……
Đưa Phi Xa cho Tì Vân tự lái, chở Thẩm Hàm và Tì Yên đến Khu Huấn Luyện. Trần U lấy ra một chiếc Phi Xa khác, đổ đầy linh nhiên rồi lái nó đến Khu Đấu Trường.
Sáng hôm nay, thuyền tiên phong của năm Đại Học Viện khác đã đến nơi, thế nên hắn phải đi hóng hớt một phen mới được.
Trên không trung Khu Đấu Trường hiện đang có năm chiếc thuyền lớn.
Một chiếc thuần bạch sắc, bên ngoài kết thêm lớp băng mỏng, có kha khá bụi gai băng phân bố ngẫu nhiên từ đầu cho đến đuôi thuyền, tỏa ra hàn khí ngưng thành sương vụ trắng. Sàn thuyền là những tòa lầu cát hình tròn, đến cửa sổ và cửa chính cũng tròn, có nét gì đó mềm mại, thanh tĩnh.
Đó là Lãnh Phong Hạm, thuyền đặc trưng của Thiên Lãnh Học Viện.
Nhìn xuống khu vực sân đấu quanh Lãnh Phong Hạm liền thấy được các nữ sinh Thiên Lãnh. Họ đều mang mạng che mặt, nhưng từ đôi mắt, sống mũi, hàng mi, chân mày,…vẫn có thể đánh giá ai ai cũng là mỹ nữ, ít nhiều cũng tầm ngũ đẳng trở lên.
Y phục của họ cũng thuần bạch sắc, nhưng có người kín đáo, có người hở vai, xẻ tà, váy ngắn,…..Tính cách hoặc điềm đạm, hoặc lãnh đạm, có dao động cảm xúc chứ không phải kiểu băng sơn mỹ nhân ‘chung chung’ như y phục phải kín đáo, mặt và khí chất lạnh tanh như ‘người chết’.
Thẻ Học Sinh của Thiên Lãnh có hình dạng như dãy tuyết sơn, các đỉnh núi luôn có màu trắng, màu ở phần còn lại thì phụ thuộc vào cấp như bao Đại Học Viện khác.
Nhìn qua cách đó không xa là Đại Trùng Hạm của Long Trùng Học Viện.
Thuyền có màu lục đậm, mũi thuyền hình đầu bọ hung mọc bốn sừng rồng, hai bên bụng thuyền có rất nhiều chân càng đang gập lại, nghe nói mỗi chân đều có thể hoạt động độc lập, một khi bị Đại Trùng Hạm áp sát thì….
Nhìn xuống phía dưới, học sinh Long Trùng Học Viện mặc y phục có màu chủ đạo là lục đậm, nhưng kiểu dáng thì….có hơi khác với bình thường, dù sao cũng là dân chơi trùng bọ mà.
Y phục của bọn họ khoét xẻ lung tung, có người đính lá cây để nuôi tằm; có người dùng nhện, dùng bướm, dùng rết chủng to lớn còn sống để làm ‘đai lưng’; có nữ sinh dùng bướm, bọ cánh cam nhỏ, gắn trên đầu để làm ‘trang sức’; có nam sinh dùng rết lớn quấn quanh cánh tay, dùng vỏ bọ làm ‘áo’, làm ‘giáp’,…….
Tóm lại là, rất dị.
Thẻ Học Sinh của Long Trùng cũng ‘dị’ không kém, là hình con bọ hung bốn sừng đang ‘đánh đập’ hai con rồng, một phương Đông và một phương Tây, ‘đúng’ với châm ngôn của họ.
Xa xa ngoài kia, có thể hình dung là ‘đơn độc’, ‘một mình một phương’, chính là U Tuyền Hạm của Khả Nhân Học Viện.
Tên U Tuyền, tất nhiên màu của thuyền là đen, đầu mũi thuyền treo một bộ xương người cao gần mười thước, nghe nói là của Hải Thú Thánh cấp hóa hình, thân thuyền cũng khảm đầy hài cốt của người, của ma thú, trông rất âm u, đáng sợ, quá dư sức dọa trẻ con khiếp hãi đến già.
Như đã nói, Khả Nhân Học Viện có rất ít nội quy, lấy thực lực vi tôn, có nắm đấm lớn là có tất cả. Thế nên người muốn nhập học, phần đông là những kẻ không thích gò bò, muốn sống ‘tự do’ theo cảm xúc của bản thân.
Bản tính đã như vậy, kết hợp với môi trường xung quanh, hầu như toàn bộ học sinh Khả Nhân Học Viện biến tính thành ‘ma đạo’, huyết tính, háo sát, chướng mắt liền đánh giết, thích liền ra tay cướp, hiếp,….
Thành thử, các trận đấu khống thú của học sinh Khả Nhân, ngoài Trọng Tài còn có Lực Lượng Can Thiệp, đảm bảo trận đấu sẽ không đi quá xa, để lại hậu quả đáng tiếc.
Nhưng, không thể phủ định rằng, cách ‘dưỡng dục’ học sinh của Khả Nhân Học Viện thật sự có hiệu quả.
Nhìn qua các trận đấu bên dưới, sủng thú bên Khả Nhân rất hung tợn, phản ứng nhanh, tấn công nhắm vào điểm yếu, ra đòn quyết liệt, gần giống ma thú ngoài tự nhiên.
Chính bởi vì chiến đấu như cơm bữa, kẻ mạnh vi tôn, học sinh Khả Nhân buộc phải trở nên mạnh mẽ, cả bản thân lẫn sủng thú. Luyện tập, chiến, luyện tập, chiến,… lặp đi lặp lại, chiến lực từ đó được đề thăng.
Thẻ Học Sinh của Khả Nhân là hình ảnh một nấm mồ, đổi góc nhìn sẽ đổi chữ ở phía dưới mồ, hoặc là ‘bản thân’, hoặc là ‘kẻ địch’.
Hai con thuyền còn lại đang ‘sát’ vào nhau như cặp đôi trong giai đoạn yêu đương mới nở.
Một chiếc là Hải Tượng Hạm của Đại Hải Học Viện, hình dáng như dùng một con cá voi phóng lớn để làm thành thuyền, nửa thân dưới là gỗ, nửa thân trên là kính, các vây có hàng trăm họng pháo nhô ra, trên đầu cũng có lỗ để phun nước, chẳng biết làm như vậy có công năng gì nữa? Chắc cho chân thật hơn.
Vì tính đặc thù nên các trận đấu của học sinh Đại Hải diễn ra trên hai loại sân. Sân thường với kiểu ma thú như cua, rùa, tóm lại là những loài có thể hoạt động trên cạn, và sân đấu nước.
Nhìn qua các học sinh của Đại Hải. Sống ngoài đảo thì mọi người cũng biết đó, bơi, lướt sóng, dù lượn, lặn, săn hải thú, tìm tài nguyên,…..có nhiều hoạt động nên trông các học sinh Đại Hải rất khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Phần lớn nam sinh của họ có làn da rám nắng, cơ bắp nở nang, đầu tóc gọn gàng, nụ cười trắng như ngọc trai làm biết bao nữ sinh của Khoa Viện và các Đại Học Viện khác say mê như điếu đổ.
Kha khá nữ sinh cũng vậy, da rám nắng khỏe khoắn, cơ thể săn chắc, sự khác lạ đó làm biết bao nam sinh say mê.
Thẻ Học Sinh của Đại Hải Học Viện có hình cá voi cõng theo Quần Đảo Thiên Ngọc.
Chiếc cuối cùng, tất nhiên rồi, là của Long Phù Học Viện, Long Hạm.
So với tám chiếc thuyền kia, Long Hạm, thật sự chẳng có gì nổi bật để miêu tả. Màu chủ đạo là đỏ, mũi có hình đầu rồng uy ngầu, thân chạm khắc vảy rồng, hết.
Học sinh Long Phù cũng không có gì quá nổi bật, lấy màu đỏ làm chủ đạo cho y phục, và y phục của mỗi người sẽ có mỗi kiểu khác nhau, nhưng đều liền quan đến rồng như họa tiết vảy rồng, hình thêu rồng, đai lưng rồng,….
Thẻ Học Sinh của Long Phù Học Viện có hình đầu rồng như đầu rồng ở mũi Long Hạm, không còn….ồ đâu, phần miệng rồng mở ra một chút, bên trong miệng, hình như là con bọ hung nhỏ, bộ dáng như đang van xin đầu rồng đừng ăn nó vậy.
Long Phù và Long Trùng, thật biết khịa nhau.
……
Trần U dạo dạo đến hai giờ chiều, sau đó về cửa hàng, đọc sách cho hết ngày rồi đánh một giấc thật đã.
Tối hôm sau nữa, Thoại Tạp cùi bắp hắn mua để ‘che dấu’ chợt vang lên thông báo, chỉ có tin nhắn của người trong nhóm Cổ Tát Ma thôi.
Mở ra xem, không ngờ là tin nhắn của Tú Miên Linh. Nàng ta rất ít nói nên hắn cứ tưởng hai người nối Thoại Tạp chỉ cho có lệ, sẽ chẳng ai nhắn cho ai tin nào.
Nội dung tin nhắn chỉ là chào, hỏi han, quan tâm giữa hai người bạn. Hắn cũng nhắn tin đáp lại bình thường, không trêu ghẹo, và cuộc trò chuyện cũng nhanh kết thúc.
Trần U ngồi trên giường, bộ dáng trầm tư. Bởi vì từ các câu từ, dấu câu trong tin nhắn, hắn ngờ ngợ hình như Tú Miên Linh đã đoán hay tìm hiểu được gì đó, thế nên câu cú của nàng ta tràn đầy quan tâm, có ý muốn làm sâu sắc quan hệ, thậm chí, có chút ‘mị’.
Mà, chắc có lẽ hắn nghĩ nhiều, kệ đi, tiếp tục đọc sách.
…….
Thời gian sau đó, ban ngày Trần U miệt mài luyện tập trong Không Gian Áp Súc, rèn dũa kỹ năng chiến đấu của mình. Ban đêm ra ngoài tắm rửa, nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nhắn tin với Chiêu Mẫn, các nữ tử ở Hợp Viện, cũng có nhắn với Tú Miên Linh và Nhuệ Nhi.
Đến ngày cuối tháng, hắn rủ, chở nhóm Cổ Tát Ma đi ăn đồ nướng, có thêm phu quân Tác Át Na, một buổi tối vui vẻ, cười nói không ngớt.
Và rồi, ngày đầu của tháng hai đã đến.
Thiên Hạm của chín Đại Học Viện, đã cách Khoa Viện rất rất gần.
……
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 37 |