C123. Tiếp cận.
"Nghe Thẩm Hàm nói Trần Học Đệ nấu ăn rất ngon, lúc đầu ta còn không tin, giờ tai nghe, mắt thấy, mũi ngửi, quả nhiên là sự thật a."
Nghe giọng Đằng Kim Diệp, Trần U quay đầu nhìn qua, hai mắt âm thầm sáng lên, bởi vì nàng đang mặc quần ngắn, áo thun rộng màu hồng phủ gần hết quần, lộ ra đôi chân trắng dài săn chắc, khỏe khoắn, và nhất là, nàng đã cởi ‘phong ấn’ cho đôi sơn phong, trông chúng còn to hơn kiếp trước, chỉ thua kém Hạ Nguyên một chút mà thôi.
Thấy nàng đang nhìn chăm chăm vào nồi cốt lẩu, nhưng tay thì âm thầm bốc trộm vài miếng thịt chiên hoàng kim, trong lòng hắn và những người khác cười cười, không vạch trần nàng làm gì, tiếp tục công việc đang làm.
"Trần Học Đệ và mọi người nấu ăn đi nha, ta xin phép đi xem Tin Bảng."
Khi ‘phi vụ’ đã thành công, nàng liền để lại câu nói rồi ‘tẩu thoát’ đến chỗ phòng khách, giả vờ cùng đám sủng thú xem Tin Bảng, thực tế là đang thưởng thức bốn miếng thịt chiên.
Thịt được tẩm bột chiên rất chuẩn, bên ngoài giòn, không nóng, có thể bẻ như bánh, hiển lộ lớp thịt bên trong mềm và mọng nước, có khói nhẹ bốc lên mang theo mùi thơm khó cưỡng.
Bỏ nửa miếng thịt vào miệng, cắn nhẹ một cái, nước thịt ngọt hòa quyện với gia vị lớp bột chiên bên ngoài tạo thành sự bùng nổ vị giác bên trong khoang miệng, cũng như bùng nổ về cảm nhận mềm giòn đan xen.
Rất nhanh nàng đã xử hết bốn miếng thịt, trong lòng vẫn chưa thỏa mãn nên muốn tiếp tục đi ăn vụng, nhưng nghĩ lại, nàng đành nhịn xuống vậy, dù sao cũng sắp được ăn rồi, không nên để Trần U và mọi người có đánh giá không tốt về nàng.
Nàng chuyển qua quan sát đám sủng thú.
Tiểu Côn Côn thì nàng biết rồi, Hàn Phi Long Sư, nàng cũng đã gặp qua, nàng biết ba đứa ‘kỳ dị’ kia là ma thú ký sinh, nhưng không biết tên của chúng là gì? Con ngỗng và chim sáo kia cũng vậy, biết chúng là Hoang Thú nhưng không biết tên.
Và trong đám sủng thú, có ba con làm nàng mở rộng tầm mắt lẫn bất ngờ nhất. Một là Hoang Đao, nàng không ngờ trên đời này có loại ma thú kiểu vũ khí độc đáo như vậy. Hai là Tiểu Nghĩ, từ màu sắc và kiểu đầu, nó quá giống U Minh Phong Nghĩ, nhưng, U Minh Phong Nghĩ không có hình dạng như vậy, điều này làm nàng ngờ ngợ cảm giác rằng, đây chính là dạng tiến hóa Đế Vương ‘trong truyền thuyết’ của chủng loài này.
Và cuối cùng, chính là Tiểu Tiểu, ma thú hệ Tiên vô cùng hiếm có. Từ nhỏ đến lớn, suốt 23 năm trời, nàng chỉ thấy duy nhất một con ma thú hệ Tiên, chính là con hạc mỏ hỗn vô sỉ kia của Phất Trưởng Đạo.
Ngự Kim Thuật, tâm tính, khả năng chiến đấu, ma thú hệ Tiên, ma thú lạ, U Minh Phong Nghĩ Đế Vương, Thập Đại Bí Kỹ Căn Nguyên Xung Lực,…..
Trần U ơi là Trần U…..
…..
Tầm nửa giờ sau, bữa ăn, cũng như là bữa tiệc nhỏ chính thức bắt đầu.
Nhìn sơ qua, món chủ đạo là lẩu nhúng ba ngăn, một cay, một ngọt và một thanh đạm, sau đó là các món ăn đã chế biến như thịt chiên hoàng kim, thịt tôm cháy tỏi, gân nai hóa tuyết – ăn vào liền tan trong miệng,…. Tất cả đều làm từ nguyên liệu ma thú, nâng hương vị lên một tầm cao mới.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, uống nước trái cây chứ không uống rượu, dù sao lúc này mới tầm giờ trưa.
Trong lúc ăn uống, các nữ tử phát hiện một cái ‘hay’ của Đằng Kim Diệp. Đó là nàng vẫn tiếp chuyện với họ, bộ dáng ăn vẫn rất điềm đạm, nhưng phần lớn thức ăn trên bàn rơi vào bụng nàng theo một cách ‘thần kỳ’ nào đó.
Sức ăn, phải nói là rất rất mạnh.
Cũng may Trần U muốn làm nàng có ‘bầu’ nên nấu ra rất nhiều, cứ việc thỏa sức mà ăn thôi.
Brừm….brừm…..
Mọi người đang ăn uống nói chuyện vui vẻ thì thấy một Phi Xa đang từ phía trên hạ xuống, bọn họ không để ý lắm, cho đến khi, điểm đáp của nó….chính là trước cửa hàng.
Tầm chục giây sau đó, từ phía dưới vang lên tiếng chuông đinh đinh, nhưng Thoại Tạp của Trần U hay các nữ tử lại chẳng có tiếng thông báo, xem ra, người đến là khách lạ, và vị khách này, chắc chắn không phải đến để mua hàng rồi.
"Mọi người ăn đi, để ta xuống xem."
Hắn lên tiếng, sau đó thong thả bước xuống phía dưới, nhẹ nhàng mở ra hai cánh cửa để thể hiện thái độ ‘dĩ hòa vi quý’.
Nhìn người đến, hai mắt hắn liền phát sáng như sao chứ không giả vờ bình thản, bởi vì, người đó chính là nữ sinh Hoa Khôi của Đại Hải Học Viện.
Hắn dùng ánh mắt ‘chân tiểu nhân’ săm soi nàng ta từ trên xuống dưới, trong lòng liên tục chậc chậc, vóc dáng này, bờ mông này, vòng eo này, đôi sơn phong này, khí chất này,……thật đúng là tuyệt sắc vưu vật, chỉ mỗi thân thể đã đủ xếp vào thứ hạng hai mươi trở lên trong Bách Mỹ Tuyệt Sắc Bảng của hắn.
Nhìn lên khuôn mặt, với đôi mắt phượng tuyệt đẹp và đôi lông mày kia, nàng ta dư sức xếp vào hạng mười hai trở lên.
Sau khi soi thật kỹ, hắn lại nhìn xuống vòng một hoàn mỹ của nàng ta, không phải vì nó hấp dẫn hắn mà là vì nàng ta đeo Thẻ Học Sinh và Huy Hiệu Sủng Thú Sư ở đó, còn cố tình đeo trước đỉnh vòng một, hắn mà không nhìn, quả thật uổng phí một hồi tâm tư của nàng ta mà.
Để xem nào, học sinh năm thứ năm của Đại Hải Học Viện, cấp Kiệt, năm nay 22 tuổi, Sủng Thú Sư ngũ cấp, cái tên cũng đẹp như người.
Ngọc Linh Linh.
"Không biết, Trần Học Đệ đã nhìn đủ chưa?"
Giọng nói nàng ta vang lên, vô cùng nữ tính, cực kỳ mềm mại, ngọt và tự nhiên, đến mức tự giọng nói đã sinh ra sự ‘mị hoặc’, quyến rũ người khác giới, thôi thúc phần ‘con’ trong nam nhân trỗi dậy, cực kỳ khát vọng được nghe tiếng rên của nàng ta.
Trần U rất tự tin vào sức đề kháng của mình, nhưng khi nghe giọng nói này, bụng hắn lập tức nổi lên dục hỏa, trong tâm trí tưởng tượng ra hình ảnh, cũng thôi thúc ham muốn đè nàng ta trên giường, để chinh phạt, để được nghe tiếng rên kia.
Hắn lập tức vận kỳ kỹ áp chế dục hỏa, ánh mắt trở nên cực kỳ thanh tịnh, điều này làm Ngọc Linh Linh âm thầm ngạc nhiên, ý đồ ‘săn’ hắn mãnh liệt hơn một chút.
Bên ngoài hắn vẫn bình thản nhưng trong lòng lại âm thầm đề phòng nàng ta. Bởi nữ tử ‘bình thường’, dù xinh đẹp đến mức Đệ Nhất Mỹ Nhân của năm châu cũng không thể nào sở hữu giọng nói tự nhiên như thế này.
Và kiểu giọng này, hắn ngờ ngợ cảm giác khá quen quen, nhưng lục lọi khắp ký ức vẫn không nhớ ra được.
Không nhớ ra thì khỏi cần tìm nữa, hắn nở nụ cười mỉm nhìn Ngọc Linh Linh, đáp:
"Xin lỗi, Ngọc Học Tỷ xinh đẹp quá nên ta hơi thất thố."
"Không biết, Học Tỷ đến đây có chuyện gì không?"
"Chào Trần Học Đệ, đây là lần đầu ta đến Khoa Viện, muốn đi thăm thú một phen."
"Chỉ là, lạ nước lạ cái, với dung mạo và giọng nói này, ta khó lòng tùy tiện nhờ người khác, dù sao, ta cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối."
Nàng ta nói với ánh mắt đượm buồn, giống như đã từng gặp qua chuyện ‘bất trắc’, còn lưu lại ám ảnh trong ký ức.
Nàng ta hít nhẹ một hơi, nói tiếp:
"Trần Học Đệ có ý chí kiên định như vậy, còn là học sinh tinh anh, là bộ mặt của Khoa Viện, nhân phẩm, có thể tin tưởng được. Thế nên, ta muốn nhờ Học Đệ dẫn ta đi tham quan."
"Ta biết Học Đệ bận rộn, lời nhờ vả này cũng đường đột, nhưng hiện tại, chỉ có mình Học Đệ phù hợp. Mong Học Đệ giúp, sau đó, ta sẽ có báo đáp."
Nói rồi nàng ta chớp mắt một cách chậm rãi, cực kỳ mị hoặc, cũng dễ làm người khác mủi lòng.
Nàng ta biết lời nói của bản thân có rất nhiều chỗ hở, nhưng, nàng ta không quan tâm, bởi nàng ta chỉ cần lý do để nhờ, và nam nhân được nghe có ‘lý do’ để giúp, thế là được rồi.
Với lại, đây là lý do nàng ta đưa ra trong những lần đi ‘săn’ khác, và không có ai từ chối việc trở thành người hướng dẫn, giúp đỡ một mỹ nữ Hoa Khôi như nàng ta cả, bởi đây là một việc rất ‘vinh hạnh’, rất có ‘mặt mũi’, còn được ‘báo đáp’ nữa chứ. Thế nên, nàng ta không tin Trần U sẽ từ chối, cũng như để ý những chỗ hở.
Và, tất nhiên rồi….
"Xin lỗi Ngọc Học Tỷ, ta đang ăn tiệc cùng bằng hữu và gia quyến, thế nên không thể giúp Học Tỷ được."
"Với lại, Học Tỷ cũng biết đó, hiện Khoa Viện chỉ còn mình ta là người tiếp chiến các tinh anh khác, thế nên dù rất muốn, ta cũng đành bất lực, không có thời gian rảnh để dẫn Học Tỷ đi dạo chơi. Mong Học Tỷ thông cảm."
Trần U gãi gãi má, nhe răng cười ‘gượng’ nói.
Trong lòng Ngọc Linh Linh bất ngờ, nhưng, nàng ta làm sao bỏ qua cho hắn? Lập tức chớp lấy ‘cơ hội’ khác, điềm đạm nói:
"Không sao, hôm nay không được thì hôm khác, khi nào rảnh, mong Trần Học Đệ nhắn tin thông báo cho ta."
"Trần Học Đệ nói đang ăn tiệc sao? Bảo sao ta ngửi thấy mùi thức ăn thật thơm thoang thoảng. Không biết, ta có thể tham gia không?"
Khi nói câu này, nàng ta chậm rãi tháo mạng che mặt. Câu nói vừa dứt thì khuôn mặt nàng ta cũng hoàn toàn hiện ra trong mắt Trần U.
Quả thật, vô cũng tuyệt sắc, cực kỳ hút hồn, thẳng bước đạp vào Đệ Thập trên Bách Mỹ Tuyệt Sắc Bảng, chỉ sau Hoặc Thiên và Thiên Nhã.
Vóc dáng nàng ta hoàn mỹ thì khuôn mặt cũng vậy, cái mũi thon cao, đôi môi hồng tự nhiên căng bóng, cằm thon, khuôn mặt trái xoăn,….Tỷ lệ của chúng cực kỳ hợp với đôi mắt phượng và lông mày kia.
Bây giờ chỉ cần môi trên dày hơn một chút chút, nàng ta liền từ Đệ Thập rớt thẳng xuống Đệ Thập Ngũ. Mũi thon hơn một chút, che mặt thì còn nằm trong bảng, không che mặt liền cút rồi.
Nhan sắc kinh diễm và quyến rũ như vậy, đáng tiếc, người trước mặt lại là Trần U. Hắn có kinh ngạc, nhưng bị nàng ta hấp dẫn hay rung động, chắc chắn là không rồi.
"Xin lỗi Học Tỷ, đây là tiệc bằng hữu và gia quyến, ta với Học Tỷ không thân, Học Tỷ không thể tham gia được."
"Mọi người đang chờ ta trên đó, ta mạn phép đóng cửa, có gì…..sẽ liên hệ với Học Tỷ sau."
…….
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 46 |