Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C152. Đến bộ lạc.

Tiểu thuyết gốc · 1941 chữ

Quay lại dòng thời gian chính của câu chuyện.

Hiện tại, đang là ban ngày, tầm đâu đó bảy tám giờ.

Ánh mặt trời chiếu vào lớp mây tuyết bên trên, nhờ nó làm ‘trung gian’ để truyền sáng xuống bên dưới làm khung cảnh ‘bừng lên’, hiện ra rõ ràng từng bông tuyết, lá cây,…. có cảm giác gì đó thoải mái, ‘ấm áp’, ‘xua’ đi sự âm u, nặng nề trong những chương vừa qua để bắt đầu một hành trình mới.

Vì đối phương chém đi nhân quả, thành ra chuyện liên quan cũng đã trở nên ‘mờ nhạt’ trong tâm trí Trần U và các sủng thú. Nó vẫn tồn tại chứ không biến mất, muốn nhớ liền sẽ nhớ được, nhớ ‘rõ’ là đằng khác, nhưng sẽ ‘lắng’ xuống thật nhanh nếu không nghĩ đến nó nữa.

Thành thử, bây giờ Trần U đang nướng gà ăn sáng, đám sủng thú thì chơi ném tuyết với nhau, cười nói chọc quê, chi chi nha nha, vô cùng vui vẻ và thoải mái, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn rắc gia vị lên con gà nướng vàng óng, mỡ gà nhiễu xuống lửa củi phát ra thanh âm xèo xèo cùng mùi thơm lan tỏa được gió tuyết cuốn đi xa.

Nghe tiếng xèo, ngửi mùi thơm, hắn bất giác nhìn ngọn lửa với ánh mắt trầm tư.

Theo những gì hắn tính toán, sau khi tầm bảo xong, hắn sẽ dẫn các sủng thú đến bộ lạc bên kia để ăn, để uống, để chơi, để ngâm hồ nước nóng,…và cũng để hắn gặp người con gái đó.

Mọi chuyện vẫn đang theo tính toán, nhưng, hắn có một loại cảm giác không biết xuất phát từ đâu, cũng không thể lý giải. Nó ‘cản’ hắn, gây ‘khó khăn’ cho hắn trong việc tiếp tục hành động theo tính toán. Nó muốn hắn quay trở về nhà và không nên đến bộ lạc kia.

Cái cảm giác này, phiêu phiêu miễu miễu, hư vô mờ mịt, ‘nhẹ’ mà cũng ‘nặng’,…. rất khó tả.

Tuy nhiên, trực giác của hắn không hề có phản ứng gì, thẳng thừng ngó lơ, chẳng đoái hoài đến cảm giác này. Và hắn, tin vào trực giác. Bởi trực giác, hay linh tính, là của chính bản thân, rất khó bị các yếu tố bên ngoài tác động. Còn cảm giác, lại rất dễ, nhất là mấy loại cảm giác không biết nguồn gốc này.

"Gà chín rồi, lại ăn sáng đê."

Hắn hướng đám sủng thú nói lớn. Cả đám lập tức dừng chơi, chạy nhào đến chỗ này, mỗi đứa cầm một con gà nướng thơm phức rồi nhanh chóng thưởng thức, trừ Tiểu Côn Côn, nó mở mồm lớn ném hết con gà vào trong, nhai vài lần rồi nuốt ực, sau đó dùng đôi mắt ‘long lanh’ nhìn con gà của Tiểu Nghĩ.

Tiểu Nghĩ rất ‘thương’ tam ca, tung con gà lên không, lấy kiếm sau lưng chém xoẹt xoẹt thành từng miếng vừa ăn rồi xuất ra cái dĩa hứng lấy, sau đó….ném cho Tiểu Côn Côn cái phao câu cùng cái đầu gà rồi tiếp tục thưởng thức, chọc Hoang Đao và Tiểu Tiểu được một phen cười ha hả.

Ăn uống no nê, cả đám tiếp tục lên đường, rất nhanh đã đến khu vực phía Tây của Tuyết Hà Lâm.

Khác với ba khu vực còn lại, khu vực này không có núi, không có đồi, sông nhỏ và ngắn, cây cối cũng thưa thớt, nên nói là đồng bằng tuyết hay thảo nguyên tuyết cũng chẳng có gì sai.

Vì địa hình khác biệt như vậy nên động vật ở nơi này chỉ có Bạch Tằm, chuột, hồ ly và chim ưng, thỉnh thoảng sẽ có vài con sói hay chó ở khu vực Bắc và Nam chạy qua săn mồi. Ít động vật mạnh mẽ, to lớn, trông khung cảnh cũng bình yên, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng khi cả đám đến, sự bình yên của khung cảnh liền bị phá vỡ.

Tiểu Tiểu chạy nhong nhong, ý đồ muốn nói chuyện ‘làm quen’ với mấy con hồ ly cái, tuy nhiên, do sự khác biệt giữa huyết mạch giữa thú thường và ma thú nên mấy con hồ ly đó sợ nó như chuột sợ mèo, thấy nó liền chạy, mà nó cũng ‘ác’, bên kia chạy thì nó đuổi, làm tụi hồ ly sợ đến mức đi đại tiện và tiểu tiện bừa bộn khắp nơi.

Tiểu Nghĩ cũng y chang, cầm kiếm rượt mấy con chuột, con nào chui xuống tuyết trước thì nó tha, còn con nào chạy thì nó truy tới cùng rồi dùng sống kiếm gõ bum vào đầu, dọa đám chuột kinh hãi kêu chít chít vang vọng cả khoảng trời.

Còn Tiểu Côn Côn, nó ‘thi’ bay với mấy con chim ưng, con nào bay chậm thì vào mồm nó ‘tắm’ nước bọt một trận, hoặc bị nó phun nước làm ướt lông ướt cánh mà rơi ạch xuống tuyết. Phân chim, phải nói là rơi như mưa.

Trần U cùng Hoang Đao lắc lắc đầu, nhưng lâu lâu mới chơi vui vẻ như vậy, hắn cũng mặc ba đứa chơi thoải mái, tiếp tục đi về phía trước.

Đến tầm giữa trưa, tại nơi xa xa ở phía trước, hình ảnh bộ lạc từ từ hiện ra với nét mờ mờ ảo ảo trong tầm mắt của hắn và Hoang Đao.

Theo ‘tình tiết quen thuộc’, sẽ có tiểu hài tử, mỹ nữ, nam nhân,….tóm lại là người nào đó của bộ lạc gặp nạn, được bên này cứu rồi cảm tạ, quý mến, sau đó sẽ dẫn đến bộ lạc, tươi cười giới thiệu cho những người khác,….

Đáng tiếc, câu chuyện này, vốn hạn chế đi theo những tình tiết đó. Cả đám Trần U đi thẳng một đường đến bộ lạc, không cứu người gặp nạn, cũng chẳng gặp bất cứ ai.

Càng đến gần, hình ảnh bộ lạc càng hiện ra rõ ràng. Vì đã định cư ở đây từ lâu nên bộ lạc đã hoàn thiện, đầy đủ mọi thứ, trông như một doanh trại cực lớn với bức tường bảo hộ làm từ các cây gỗ thông to lớn, xếp chặt với nhau đến mức không lộ kẽ hở, cao đến năm thước, dài tít tắp, bo cong theo hình cánh cung đến ranh giới Tuyết Hà Lâm.

Phía sau bức tường là các trạm canh gác cao đến bảy tám thước, cách nhau rất đều, để quan sát được xa và rộng hơn, đề phòng thú dữ tập kích hoặc nhanh chóng phát hiện khi lỡ có người bộ lạc đi săn gặp nạn.

Ngoài ra, từ đây có thể thấy rõ căn lều trắng rất lớn, cao ba tầng ngay tại trung tâm của bộ lạc, là nơi thờ phụng Thần Minh, cũng là nơi Già Lạc sinh sống.

Nam tử ở trạm canh gác phía Tây đã phát hiện đám Trần U, nhưng, anh ta không gõ chuông, cũng không báo hiệu mà mở to mắt nhìn thật kỹ, còn đưa tay lên dụi dụi mắt vài lần, biểu cảm kinh ngạc, khó có thể tin.

Keng…keng…keng…..

Sau một lúc ‘cứng đờ’ hơn cả tượng, anh ta mới giật mình đứng dậy, dùng giáo gõ liên tục vào tấm sắt báo hiệu, dùng hết sức lực mở to miệng nói lớn với giọng vô cùng mừng rỡ, vui vẻ:

"Có khách đến, có khách quý đến, là nam tử, là Sủng Thú Sư, là Sủng Thú Sư, mọi người nhanh ra đón khách quý, nhanh thông báo cho Già Lạc, nhanh nhanh nhanh….."

Giọng nói của anh ta vang vọng trong không gian, rất dễ dàng chui vào tai của người bộ lạc quanh đó, làm bọn họ cũng như anh ta, dừng việc đang làm, hai mắt và miệng mở to, cực kỳ bất ngờ, kinh ngạc, khó thể tin.

Nơi này vốn ‘khỉ ho cò gáy’, trong trăm năm qua, bọn họ chỉ tiếp đúng một vị khách, đủ để thể hiện người đến nơi này hiếm hoi như thế nào.

Nhưng bây giờ, không chỉ có người đến, mà còn là Sủng Thú Sư vốn chỉ tồn tại trong những lời dạy, những câu chuyện truyền miệng của họ. Bởi nơi này chưa từng có Sủng Thú Sư nào ghé qua, trong lịch sử bộ lạc, thân phận khách quý cao nhất chỉ là Võ Sư mà thôi.

Thế nên, sau ‘khoảng lặng’ ngắn do ngơ ngác, cảm xúc của họ liền ‘bùng nổ’, biểu cảm tỏ ra mừng rỡ, cất tiếng reo hò. Một vài người chạy nhanh nhận nhiệm vụ thông báo cho Già Lạc và những người khác, phần còn lại lập tức chạy đến cổng phía Tây, cùng nhau mở cửa, treo nụ cười tươi trên môi chào đòn khách quý đến.

"Này, đại quái thai, đám người bộ lạc này….hình như không bình thường a. Chưa biết ngươi là người tốt hay xấu mà tươi cười mở cửa chào đón như vậy?" - Hoang Đao thắc mắc.

Trần U cười, nhỏ giọng đáp:

"Cắm rễ ở Tàn Khu, theo ta thấy, hầu hết đều ‘không bình thường’."

"Như người ở Sơn Đảo, họ có thể điều chế loại rượu vừa độc đáo vừa ngon như Tinh Vân Tửu, tuyệt không có loại rượu nào có thể đụng hàng. Còn có dòng sông tự chuyển nước mặn thành nước ngọt."

"Bộ lạc ở đây cũng vậy, họ có con mắt ‘nhìn người’ rất chuẩn, nhìn qua liền xác định người này người kia có phải là người tốt không? Có mang tâm lý gây nguy hiểm cho họ hay không?.... Từ đó sẽ có cách đối xử, ứng đối khác nhau."

Hoang Đao ồ nhẹ, gật gù tiếp thu kiến thức, cũng không hỏi lý do vì sao Trần U biết được?

Theo khoảng cách kéo gần, hình ảnh Trần U cùng ba sủng thú cũng hiện ra rõ ràng hơn trong mắt người bộ lạc.

Mấy đứa trẻ chỉ tay vào ba sủng thú, đôi mắt to tròn thể hiện đủ loại cảm xúc như ngạc nhiên, thích thú, yêu thích,…. Hô lên ‘cá bay, có cá bay’, ‘hồ ly dễ thương, hồ ly dễ thương kìa’, ‘lông nó trắng quá’, ‘nhìn nó thật cưng, con muốn ôm, muốn ôm’… Hoặc là bắt chước ‘thần thái’ kím khách của Tiểu Nghĩ, hai tay khoanh trước ngực, thẳng lưng, khuôn mặt vuông góc với mặt đất, tỏ ra vẻ gì đó nghênh ngang, ngông ngông.

Còn tất cả người lớn đều dồn ánh mắt vào hắn, có đón chào, có yêu thích, có vui mừng,….đủ loại cảm xúc tích cực, thậm chí có cả….ánh mắt trái tim?

Lúc này, một thiếu nữ xinh xắn tầm 15, 16 tuổi chạy ra khỏi hàng người dày đặc, ý đồ muốn tiếp cận, làm quen hắn đầu tiên. Nhưng tiếc cho nàng, một thiếu niên tầm tuổi thấy vậy cũng vọt ra, với tốc độ vượt trội liền dễ dàng qua mặt, thành công là người đầu tiên đến gần hắn nhất.

Thiếu niên nở nụ cười tươi, dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn hắn, nói:

"Chào đại khách quý, ta tên Âu Bảo, rất vui vì được gặp và làm quen với người."

"Ta, và mọi người, vô cùng hân hoan chào mừng người đến nơi này."

"Xin giới thiệu với người, nơi chôn rau cắt rốn của ta, Bộ Lạc Tuyết Hà."

……

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.