Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C155. Âu Nhã Lạp.

Tiểu thuyết gốc · 2371 chữ

'Bạch Nguyệt Quang’, là ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn vào nữ tử đó.

Làn da của nàng rất rất trắng, trắng hơn Đông Nguyệt, trắng đến mức tuyết không thể sánh bằng, đến mức tự ‘tỏa’ ra thứ ánh sáng trắng nhẹ nhàng như ánh trăng.

Diện mạo của nàng, không quyến rũ, không kiêu sa mà vô cùng ngọt ngào, thùy mị. Đôi mắt như mắt phượng lai với mắt hoa đào, hàng mi dài và mống mắt màu nâu xám, trông thì bình thường nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nó đúng chuẩn với câu nói ‘đôi mắt là cửa sổ tâm hồn’, bởi nó ‘biết’ cười, ‘biết’ ngại,…chỉ cần nhìn vào đôi mắt liền thấu hết tất cả cảm xúc của nàng.

Trên đôi mắt tuyệt đẹp là đôi mày lá liễu. Độ dài của nó, độ thon của nó, màu đen của nó, đường cong của nó, tất cả đều hoàn hảo và vô cùng hòa hợp với những bộ phận khác trên khuôn mặt.

Giữa đôi mắt và đôi mày là cái mũi thon cao, đầu mũi bầu tròn hoàn mỹ như một tuyệt tác được ông trời chú tâm điêu khắc.

Dưới cái mũi tuyệt tác đó là đôi môi hình trái tim, với màu trắng hồng và căng bóng tự nhiên mà không cần bất kỳ son phấn nào.

Và nơi chứa tất cả bộ phận hoàn mỹ ở trên là một khuôn mặt trái xoăn thanh tú cũng vẹn tròn không kém, với chiếc cằm thon và làn da trắng mịn như da của em bé.

Xong diện mạo, bây giờ sẽ đến vóc dáng.

Nàng cao hơn một thước tám, vóc dáng thanh mảnh với bờ vai mềm xuôi nhẹ, vòng một cực kỳ cân xứng theo cơ thể, vòng eo thon thả vừa đủ, vòng ba đầy đặn không to không nhỏ, và tỷ lệ giữa đôi chân với thân vô cùng chuẩn chỉ. Tất cả tạo nên một vóc dáng không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Người ta nói cái răng cái tóc là góc con người. Dù diện mạo và vóc dáng có đẹp mà mái tóc dơ dáy, rối bù như tổ quả thì cũng trở thành người xấu.

Ông trời cũng biết điều đó nên tặng cho nàng một mái tóc màu đen xám độc đáo, dài đến mông và rất bóng mượt, khiến vẻ nữ tính, thùy mị và ngọt ngào của nàng càng được nâng tầm.

Và cuối cùng, thứ khiến nàng có thể làm Hoang Đao, một kẻ sống lâu, đã thấy qua rất nhiều nữ tử tuyệt sắc như Hoặc Thiên hay Thiên Nhã cũng phải kinh diễm, và giúp nàng đạt vị trí Đệ Thập Ngũ trong Bách Mỹ Tuyệt Sắc Bảng của Trần U, chính là khí chất.

Khí chất nàng tỏa ra…

Vừa thánh khiết, thanh thuần, giống trang giấy trắng tinh chưa được viết, như bông tuyết mới từ tầng mây rơi xuống, làm nàng hóa thành Thiên Nữ, Tiên Nữ trên cao, mãi mãi không nhuốm bụi trần.

Vừa êm đềm, mát mẻ, dịu dàng như gió xuân, giúp cuốn đi tất cả phiền muộn trong lòng, làm tâm tư, tinh thần được thả lỏng vô cùng thoải mái, từ đó khiến người người mới gặp đã quý mến nàng, muốn được thân cận với nàng, muốn được bao bọc nàng cả đời, muốn nàng làm tỷ, làm muội, làm con, làm cháu, làm khuê mật, làm hiền thê,….

……..

Nhìn Trần U mở to mắt, biểu cảm kinh ngạc đến cứng người, đôi mắt nữ tử thể hiện vẻ ngại ngụng, đầu cúi nhẹ nhìn xuống mặt đất, còn Âu Sa Vân che miệng cười khẽ, sau đó bước đến vỗ nhẹ lên bắp tay hắn, nhẹ giọng gọi:

"Trần đệ, Trần đệ…"

Lúc này hắn mới ‘tỉnh hồn’, hít sâu để điểu chỉnh cảm xúc, gãi gãi đầu cười ngại:

"Xin lỗi Âu tỷ, ta có hơi thất thố rồi."

Nàng gật gật đầu, mỉm cười:

"Ta hiểu mà. Giới thiệu với Trần đệ, đây là Tế Y của bộ lạc, cũng là người ta nhờ vả dẫn Trần đệ đi tham quan, Âu Nhã Lạp."

Hắn ồ nhẹ rồi chấp tay hướng về Âu Nhã Lạp, nở nụ cười tươi nói:

"Âu Nhã Lạp, cái tên cũng đẹp như người."

"Tại hạ Trần U, rất hân hạnh được gặp Âu cô nương."

Nàng bẽn lẽn bước lên một bước, đặt hai bàn tay chụm giữa ngực rồi nhẹ cúi lưng chào lại:

"Âu Nhã Lạp, cũng rất hân hạnh khi được gặp Trần khách quý."

Giọng nói của nàng cũng ngọt ngào như diện mạo, mềm mại và nhẹ nhàng như khí chất, rót vào tai Trần U và Hoang Đao làm cảm xúc cả hai chợt ‘lâng lâng’, cả người như được ngâm trong nước ấm, rất thoải mái.

Âu Sa Vân mỉm cười nhìn ‘cặp đôi’ trai tài gái sắc này, nói thêm vài câu rồi xin cáo lui vào trong, chuẩn bị cho việc tế tự Thần Minh hằng ngày.

Ở ngoài này, Trần U cùng Âu Nhã Lạp đứng nhìn nhau mà chẳng ai nói lời nào, thế là mặt nàng dần đỏ lên, đầu dần cúi xuống, hai bàn tay tinh xảo tuyệt đẹp ‘giày vò’ y phục, nghĩ gì liền nói đó:

"Trần khách quý…người…người đừng nhìn Nhã Lạp nữa…."

Trong lòng hắn thầm cười, dù là kiếp này hay kiếp trước, dù tuổi lớn hay nhỏ, nàng vẫn dễ ngại ngùng với bộ dáng dễ thương như vậy.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Hắn gãi đầu cười ‘ngượng’, sau đó chỉnh mặt nghiêm túc, chấp tay hướng về phía nàng, ra dáng nhã nhặn nói:

"Tuy Âu cô nương được Âu tỷ nhờ, nhưng tại hạ cũng là người trong cuộc, thế nên, cảm tạ cô nương, cũng phiền cô nương rồi."

Nàng lắc lắc đầu, nở nụ cười tươi như trăm hoa nở rộ:

"Được đón tiếp khách quý của bộ lạc, đây là vinh hạnh của Nhã Lạp, Nhã Lạp không phiền đâu ạ, Trần khách quý hãy thả lỏng, thoải mái."

Hai người cùng mời nhau trèo lên lưng hai con sói, Tiểu Nghĩ ngồi tựa vào lưng hắn như trước đó, bắt đầu di chuyển về hướng Nam.

Trên đường đi, đập vào mắt hắn là hình ảnh các người lớn đang hăng say làm việc để hoàn thành sớm, hoặc đang chuẩn bị cho tiệc lớn vào buổi tối. Mấy đứa nhỏ được nuôi dạy rất tốt, rất ngoan, không đi chơi mà phụ giúp mọi người những việc nhẹ phù hợp với sức lực.

Khi thấy hắn và nàng, người lớn thì vẫy vẫy tay, cười tươi đầy hiếu khách nói ‘chào Tế Y’, ‘chào Trần đại khách quý’, ‘ Trần đại khách quý thấy y phục mới này của ta có đẹp không?’, ‘Tế Y dẫn Trần đại khách quý tham quan bộ lạc à?’,….

Với mấy đứa nhỏ, chúng ùa ùa chạy tới nàng với biểu cảm rất vui vẻ mà hoàn toàn bỏ qua hắn, nhao nhao ‘con chào Lạp Y ạ’, ‘Lạp Y ơi, Lạp Y ơi, bế con bế con’, ‘bông hoa này con mới hái trộm từ vườn Ka thúc, xin tặng cho Lạp Y ạ’, ‘Lạp Y ơi, tối nay người có tham gia tiệc không ạ?’,……

Trẻ con thì hiếu động, mà thường hiếu động sẽ hay bị thương, Âu Nhã Lạp là Tế Y của bộ lạc, kết hợp với vẻ bề ngoài, khí chất và tính cách như vậy, vô cùng khó để bọn trẻ không yêu mến, quý kính nàng.

Nàng nở nụ cười dịu dàng với đám trẻ, đứa nào chào thì nàng chào lại, đòi bế thì nàng sẽ bế, tặng quà thì nàng cảm tạ, hỏi thì trả lời,…không ngó lơ hay bỏ qua ai.

Nàng tốn chút công phu, thêm người lớn xung quanh nhắc nhở nên đám trẻ nhanh chóng ‘tha’ cho nàng, tiếp tục quay về phụ giúp, còn nàng và hắn lại tiếp tục di chuyển.

"Được trẻ con quý mến như vậy, xem ra, vẻ đẹp hiện tại của Âu cô nương chắc chắn là do đẹp từ bên trong mà ra." - Hắn cười nói.

Nàng đặt ngón tay lên cằm, mắt ngước lên trên tỏ vẻ suy tư, sau đó nhìn qua hắn hỏi:

"Trần khách quý, đẹp từ bên trong là như thế nào ạ? Nhã Lạp không hiểu được ý của người."

Biết nàng ngây ngô như trang giấy trắng, thế nên nàng hỏi câu này, hắn cũng không bất ngờ, nhưng hắn không trả lời nàng mà đánh qua chuyện khác:

"Âu cô nương cho ta hỏi, vùng đất bên ngoài Tuyết Hà Lâm là nơi ấm áp và màu mỡ, nơi này lại gần ranh giới như vậy, sao bộ lạc không chuyển hết qua bên đó sinh sống mà lại dựng lều hết ở bên Khu Tuyết lạnh giá, còn Khu Lương chỉ làm nơi trồng trọt, chăn nuôi?"

Câu này nàng trả lời được nên liền ‘quên’ luôn câu hỏi của nàng ở trên, từ tốn đáp:

"Thưa, là do gốc rễ và Thần Minh của bộ lạc tại Khu Tuyết, nên người bộ lạc mãi sống ở đây để giữ gốc rễ và thể hiện lòng kính trọng với Thần Minh, không để Thần Minh cảm giác cô độc."

Hắn gật gù tỏ vẻ ‘đã biết’, hỏi nàng vài câu ‘ngoài lề’ rồi bắt đầu hỏi đến ‘chuyện chính’ như năm nay nàng bao nhiêu tuổi? Phụ mẫu ra sao? Có huynh đệ tỷ muội gì không? Thích làm gì?..... đều là những câu ‘quan trọng’ mà kiếp trước hắn không hỏi. Còn nguyên do không hỏi, chắc mọi người đã biết rồi.

Nàng ngây thơ, đơn thuần nên hắn hỏi gì là nàng đáp nấy mà chẳng nghĩ nhiều, giống hệt nha đầu Nhược Nhược, chỉ khác là nàng không có Vô Niệm Tâm thôi.

Tổng hợp thông tin từ các câu hỏi. Năm nay nàng 19 tuổi, phụ thân đã mất trước khi biết mẫu thân hoài thai do một trận lở tuyết, mẫu thân cũng mất ngay sau khi sinh nàng do sinh khó, nên nàng không có người thân máu mủ nào khác.

Nàng được Âu Sa Vân nhận nuôi, được cả bộ lạc chăm sóc, lớn lên trong tình yêu thương và che chở như bao đứa trẻ khác. Đây cũng là lý do vì sao một đứa trẻ mất phụ mẫu từ sớm như nàng vẫn có thể giữ được tâm tính tốt đẹp, không bị tiêu cực quấn thân.

Sau hồi trò chuyện, hai người đã đến phía Nam của khu Lương, bắt đầu theo con đường mòn hình cánh cung di chuyển lên phía Bắc.

Nằm bên ngoài Tuyết Hà Lâm, được mặt trời chiếu rọi nên không khí Khu Lương rất ấm áp, có thể thấy bầu trời trong xanh và những đám mây trắng cao cao lượn lờ.

Bộ lạc cắm rễ đã lâu nên họ đã tạo dựng một Khu Lương rất chuẩn và hoàn thiện. Họ đào đất làm sông làm mương, dẫn nước đi qua toàn bộ Khu Lương để nuôi dưỡng đất, nuôi cá, dùng tưới tiêu, trồng trọt,….

Nơi nào đất tốt, họ trồng cây lương thực, ăn trái và dược vật. Nơi nào đất tạm tạm, họ trồng hoa và những loại cây lấy gỗ. Nơi nào đất cằn, họ dùng vào chăn nuôi những động vật như lợn rừng, trâu rừng,….phải nói là rất đủ đầy cho cuộc sống của người bình thường.

Trên đường đi, Trần U thấy người bộ lạc đang cuốc đất, hái quả, chặt cây, hái hoa, tưới dược liệu, ủ phân động vật để bón cây, rải thức ăn thừa để nuôi cá, hái dược vật cho lợn rừng ăn, kích thích chúng ăn nhiều, ngủ kỹ để mau mập,….

Bọn họ thấy hắn thì vẫy tay chào hỏi, mời hắn ăn quả, mời hắn tắm sông, vài nữ tử chạy đến tặng hắn những bông hoa rực rỡ, cười hì hì giới thiệu tên của mình,….

"Trần khách quý, cây này được bộ lạc đặt tên là Bao Bao, hạt của nó khi nấu chín sẽ mềm, dẻo và ngọt, là lương thực chính dùng ăn hằng ngày…."

"Cây này có tên Mật Diệp, là do nước ép từ lá của nó ngọt như mật vậy…."

"Bông hoa A Hiên tặng người gọi là Chúc Hôn, được dùng làm hoa lễ khi có người bộ lạc về một nhà với nhau…."

"Hoa này được gọi là Cầm Huyết, chỉ cần đắp lên vết thương là máu liền cầm lại, có thể giã nát rồi trộn chung với……"

Đây là lần đầu tiên trong đời dẫn khách quý đi tham quan, nên Âu Nhã Lạp cũng liên tục giới thiệu các cây cối xung quanh cho hắn biết, gặp cây nào là nàng nói cây đó, những cây hoa mang ‘ẩn ý’ của các nữ tử tặng hắn nàng cũng nói, mà nói với giọng rất hồn nhiên vô tư, giống như nàng chỉ nhớ, chỉ biết thôi chứ không hiểu ý tứ trong đó như thế nào.

Còn đụng đến dược liệu, nàng nói làu làu với vẻ mặt rất thích thú, nói ra hết sạch những gì nàng biết mới thôi.

Hắn đang là khách tham quan, nàng đang là người hướng dẫn nên hắn không nói, cũng không ‘thể hiện’ để câu phương tâm của nàng, chỉ lắng nghe với ánh mắt và biểu cảm thích thú, lâu lâu chen vào đôi ba câu để nàng không cảm thấy một mình, để có sự trao đổi lời nói với nhau làm câu chuyện tham quan thú vị hơn.

Có lẽ vì thú vị nên hai người không cảm giác được thời gian, cũng không cảm giác được quãng đường, chỉ nhớ ‘lúc nãy’ trời vẫn sáng và còn ở hướng Nam Khu Lương, bây giờ nhìn lại thì trời đã tối sẫm, hai người cũng đã tới cuối con đường mòn ở hướng Bắc.

…….

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.