Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C171. Sơ lược thành viên.

Tiểu thuyết gốc · 1997 chữ

Sáu giờ sáng hôm sau.

Dù trong lòng cực kỳ không muốn tách biệt với cơ thể ấm áp mang đến cảm giác an toàn bên cạnh, nhưng Hinh Dư không thể không rời giường để chuẩn bị cho buổi sáng quan trọng hôm nay.

Nàng chậm rãi rút cánh tay của Trần U đang đặt trong ngực áo, nhẹ nhàng rời giường mà không kinh động đến giấc ngủ say của hắn, chỉnh chỉnh nội y và váy ngủ trên người rồi nhìn hắn với ánh mắt nhu hòa, dịu dàng chỉnh chăn đắp sao cho ngay ngắn.

Với tính cách của nàng, chắc chắn có thể chủ động cùng hắn ‘làm lớn’ vào tối qua, nhưng vì nàng còn một tâm kết, một ‘nan đề’ chưa cởi, chưa giải, chưa có đáp án, thế nên, nàng không chủ động, chỉ tận hưởng cảm giác được ôm hắn ngủ một đêm.

Nhiêu đó, là đủ rồi, là thỏa mãn rồi.

Tặng cho hắn nụ hôn điểm nước lên trán, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra ngoài, đập vào mắt nàng ngay sau đó là hình ảnh Tiểu An đã dậy, đang cùng Tâm Huyền khám phá thế giới sân vườn, đứa nào cũng chăm chú, cũng vui vẻ.

"Pá…pà…."

Thấy nàng, Tiểu An liền cười tít cả mắt, vừa gọi vừa vẫy vẫy tay nữa chứ, phải nói là cực kỳ dễ thương.

Nàng bước đến ôm con, cũng không quên ôm cả Tâm Huyền để con bé không cảm giác bị ngó lơ, sau đó dùng ánh mắt và giọng nói quan tâm, cười hỏi hai đứa dậy lúc mấy giờ? Đã vệ sinh chưa? Đã ăn sáng chưa?....

Sau hồi trò chuyện ngắn, nàng để hai đứa tiếp tục khám phá, bản thân di chuyển về phòng, bắt đầu chuẩn bị.

Trước tiên, nàng dùng khăn ấm lau sơ cơ thể tuyệt đẹp của mình, vệ sinh răng miệng sạch sẽ rồi mặc vào nội y ren đen, mang tất chân trắng, mở tủ đồ lấy bộ y phục nàng đã chuẩn bị từ trước dành cho ngày này.

Y phục có hai lớp, màu đỏ máu làm chủ đạo của lớp bên trong, màu tím đậm và vàng kim làm chủ đạo và đường viền của lớp khoác bên ngoài, có thêm đai eo màu đen với họa tiết kim sắc.

Với vòng eo thon được đai lưng làm rõ và tạo điểm nhấn, vòng ngực được che đậy hoàn toàn, nhưng cổ áo rộng lại phơi bày ra bờ vai ngang trắng trẻo, mềm mại, với xương vai xanh rất đẹp. Thế nên mặc lên y phục này, trông nàng vừa có nét kín đáo, vừa có nét quyến rũ.

Và khi tóc nàng được búi lên, mặt đã được trang điểm, thêm trang sức như dây chuyền, khuyên tai, trâm ngọc, dải lụa kim sắc đeo qua tay của y phục,…. kết hợp với khí chất, tư thái.

Lúc này, nói nàng là Tiểu Thư danh giá của đỉnh cấp thế lực, hay là Phu Nhân cao quý của cường giả nào đó, chắc chắn sẽ có khối người gật đầu tin tưởng.

……

Hinh Dư nhìn bản thân trong gương một lần nữa rồi gật gật đầu, lồng hai ống tay áo vào nhau rồi di chuyển qua Phòng Khách.

Hiện tại, trong Phòng Khách nhỏ bé của Hợp Viện đang chứa gần ba mươi người, đó là còn chưa tính đến Tứ Đại Hoa Khôi và bốn thị nữ, thế nên, việc chật chội, người đứng người ngồi là không thể tránh khỏi.

Trong gần ba mươi người này, có hơn ba phần là người ‘già’, hơn nửa là trung niên, số người trẻ tuổi chiếm rất ít. Dù sao, tuổi còn trẻ đồng nghĩa với còn nhiều cơ hội, nên sau khi được Trần U cứu ra, phần lớn bọn họ đều đã rời đi Đại Viên Thành, bắt đầu cuộc sống mới.

Còn những người ngồi đây, nào là cơ thể có ám thương, mất tay, mất chân, hủy dung, kinh mạch bị đứt, không có chỗ dựa,…. nói chung là không còn nhiều cơ hội như những người kia. Thế nên, họ mới quanh quẩn, sống tạm bợ trong Đại Viên Thành, chờ đợi một cơ hội duy nhất, chính là ngày hôm nay, ngày mà Trần U muốn xây dựng một thế lực, để họ xin gia nhập, để họ vừa trả ân, vừa giúp bản thân.

Thành thử, bây giờ khuôn mặt ai nấy đều vui vẻ, treo nụ cười tươi hoặc mỉm nhẹ trên môi, cười nói giới thiệu tên, tuổi, làm quen, kết giao với nhau,… làm bầu không khí trong phòng khá rộn ràng.

Và khi Hinh Dư mở cửa bước vào, mọi người cùng hướng ánh mắt vào nàng, có người kinh ngạc, có người gật gù hài lòng,… với dáng vẻ của nàng hiện tại.

Nàng cũng nhìn mọi người. Ai nấy đều sạch sẽ, tinh tươm với y phục mới và râu tóc đã được gội sạch, cắt tỉa gọn gàng, tỏa ra cảm giác ‘rạng ngời’, bừng bừng sức sống, khác xa với họ của hôm qua.

Quan sát sơ một vòng, mọi người đều đã tập hợp hết ở đây, với những người ngồi trên ghế là những người có tu vi cao nhất, phân ra hai bên nam nữ.

Bên nam ngồi bên ghế tay phải ghế chủ vị. Ngồi đầu là Vân Lão - Thập Vân, Địa Linh Cảnh sơ kỳ, bị mất tay phải và dính ám độc.

Tiếp theo là Lực lão – Huyên Nha Lực, vóc dáng gầy gò hơn Vân Lão, Địa Linh Cảnh hậu kỳ, bị mất hai chân, lúc xưa từng dùng Linh Khoáng tu luyện nên hiện tại kinh mạch bị tắt nghẽn, chỉ phát huy được hai phần trăm sức mạnh.

Tiếp nữa là Tàn lão – Cơ Tàn, vẻ bề ngoài như Tiên Ông với râu tóc bạc trắng, diện mạo hiền hòa, Khu Linh Cảnh sơ kỳ, không bị vấn đề gì nên có thể phát huy mười thành tu vi.

Tiếp nữa là Trực Hành, trung niên nhân có cơ thể lực lưỡng, cao to, Phục Linh Cảnh đỉnh phong, bị ám độc nên cứ hoạt động mạnh là cơ bắp liền co rút đau đớn.

Và cuối cùng là Chu Nhan Anh, với vẻ bề ngoài nam tính trẻ tuổi và đeo mặt nạ che hết khuôn mặt, khoanh tay ôm chặt hai thanh kiếm một đỏ một trắng, Phục Linh Cảnh trung kỳ nhưng kinh mạch bị phế.

Người ngồi đầu bên ghế nữ là mỹ phụ Diễm Vũ Lăng, Phục Linh Cảnh sơ kỳ, nửa mặt bên phải đeo mặt nạ, mắt trái bị chột, chỉ vậy thôi nên vẫn có thể phát huy toàn bộ tu vi.

Tiếp theo là Nhàn Nãi – Quan Nhàn, tóc bạc, lưng còng, da dẻ nhăn nheo, diện mạo hiền hậu, Khu Linh Cảnh sơ kỳ, cơ thể vẫn lành lặn nhưng kinh mạch đã bị phế.

Tiếp nữa là Lam Cô – Hoàng Lam, trừ đầu tóc, lông mày và lông mi bạc màu thì da dẻ, vóc dáng vẫn hệt như nữ tử trẻ tuổi, diện mạo xinh đẹp chỉ thua kém Đông Nguyệt vài điểm, Khu Linh Cảnh sơ kỳ nhưng trong cơ thể có rất nhiều loại độc tố đang ở trạng thái ‘cân bằng’, nếu vận linh lực, chắc chắn sẽ chết.

Và cuối cùng là Dao Nãi – Lương Dao, là người thiếu sức sống nhất trong tất cả người ở đây, da nhăn, lông tóc bạc trắng, đôi tay cầm chặt một con búp bê sờn cũ, Phục Linh Cảnh đỉnh phong nhưng trong cơ thể dính ám độc, không bài trừ thì không thể đột phá, mà không thể đột phá, chỉ còn cao lắm hai năm để sống vì sắp cạn thọ nguyên.

Như Hinh Dư đã nói, thế lực này, khả năng là một trại cứu nạn theo đúng nghĩa đen.

…….

"Hinh Dư kính chào mọi người."

Nàng lồng hai tay áo vào nhau, cung kính cúi lưng chào tất cả một cái, không vì bản thân là ‘người’ của Trần U mà đâm ra kiêu ngạo. Đây cũng là nguyên nhân những người ở đây thích, quý nàng và các nữ tử.

Mọi người gật đầu chào lại, Trực Hành cười lên ha hả, nhìn nàng nói:

"Có thể thuyết phục ân công xây dựng thế lực, nha đầu, làm tốt lắm."

Những người khác cũng thể hiện biểu cảm và ánh mắt đồng tình, trong lòng thầm nổi lên cảm giác nể phục, cảm kích các nha đầu phàm nhân này, cũng như ‘ngại’ vì họ không giúp gì, cũng không làm gì mà được ‘hưởng ké’.

Đối mặt với chuyện này, Hinh Dư chỉ nở nụ cười mỉm, gật gật đầu rồi bước ra phía sau ghế chủ vị, đứng cùng các nữ tử khác chờ đợi Trần U đến.

"Này, tối qua, cô có dùng mấy thủ thuật ta chỉ để làm cho công tử không vậy?"

Đông Nguyệt nhỏ giọng hỏi, mấy nữ tử khác cũng tò mò nhìn Hinh Dư, cùng nhau dõng tai lên nghe.

Má nàng hồng nhẹ, lí nhí đáp:

"Ta và công tử không làm gì, chỉ có ôm nhau ngủ thôi."

Ánh mắt Tứ Đại Hoa Khôi nhìn nàng thể hiện rõ câu nói ‘đồ ăn hại’. Thời điểm hôm qua tốt như vậy, ngàn ngày mới có một, vậy mà không biết tận dụng để làm tới, tăng cường mối quan hệ với Trần U, thật đúng là đồ ‘ngu đần’ hết thuốc chữa rồi mà, uổng phí sự thông minh hằng ngày của Hinh Dư.

Mọi người trong phòng tiếp tục cùng nhau làm quen, trò chuyện, kiến tạo bầu không khí rôm rả còn hơn lúc nãy.

Và tầm cỡ nửa tiếng sau, cửa phòng lại được đẩy vào, hình ảnh Trần U xuất hiện trong mắt của mọi người, với tay trái bế Tiểu An đang cười tít mắt, tay phải nắm cánh tay nhỏ bé của Tâm Huyền đang cắn ngón tay.

Không cần ai chỉ đạo, mọi người trong phòng cùng nhau nở nụ cười, cùng nhau đứng lên, cùng nhau chấp tay và cùng nhau cúi lưng, cung kính chào hắn:

"Kính chào đại nhân/ ân công."

Hắn gật đầu, cười nói:

"Chào mọi người, một buổi sáng tốt lành nhỉ."

"Mọi người ngồi đi."

"Tạ đại nhân/ ân công."

Mọi người đồng thanh cung kính nói, tất nhiên, chỉ có những người có ghế mới ngồi, còn bao nhiêu đều tiếp tục đứng đó.

Hắn mang hai đứa nhỏ ngồi vào ghế chủ vị, nhìn Phòng Khách một vòng rồi bật cười, nói:

"Phòng Khách này, có vẻ hơi nhỏ a."

"Từ ngày mai, mọi người chuyển sang Biệt Phủ bên cạnh cho rộng rãi, thoải mái chọn phòng, đừng tranh với nhau là được."

Hắn bất thình lình xuất ra một tấm Linh Nguyên Tạp, dùng linh lực ngự lấy rồi đưa đến trước mặt Xuân Nguyệt, cười nói tiếp:

"Có lẽ sẽ có người còn ám ảnh mấy ký ức không tốt ở Biệt Phủ của Diệp Bại Cẩu. Trong thẻ này có bảy mươi triệu linh nguyên, ta giao cho Xuân Nguyệt quản lý, việc cải tạo, phá dỡ hay xây mới gì đó, mọi người hãy bàn kỹ rồi chốt ý với nhau, sau đó Xuân Nguyệt sẽ xuất tiền."

"Chuyện Biệt Phủ, mọi người cứ tùy tiện, nhưng, nhớ đừng xây tượng cho ta a."

Mọi người bị sự hào phóng và quan tâm của hắn làm cho kinh ngạc, cảm động, sau đó cùng nhau bật cười vì câu nói cuối của hắn.

Hắn mà không nói, sợ là họ sẽ xây cho hắn một bức tượng chà bá giữa Biệt Phủ thật ấy chứ.

…..

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.