C179. Tiệc gặp mặt thoáng qua.
Buổi chiều cùng ngày, tại cửa hàng.
Hiện tại, Trần U đang cùng mọi người sơ chế, cắt thái, tẩm ướp nguyên liệu cho các món ăn của buổi tiệc gặp mặt bằng hữu vào tối nay.
Vì đã hơn năm tháng chưa gặp nhau, và sẽ có nhiều người đến, nên bữa tiệc này được hắn làm khá hoành tráng, với các món ăn đa dạng từ hấp, nướng, chiên, xào,… cho đến chủng loại nguyên liệu. Đảm bảo vị giác của mỗi người sẽ bùng nổ và trải qua đủ cung bậc hương vị, cũng như bụng sẽ no căng khi trở về.
Gọi là tiệc gặp mặt bằng hữu, tất nhiên người tham gia phải là bằng hữu của hắn, không thân cận thì cũng xã giao. Nhưng, không ngờ lại có người không phải bằng hữu tự tiện tham gia tiệc, là ‘khách không mời’ nhưng còn đến sớm hơn ‘khách được mời’, hiện đang trong nhà bếp phụ giúp mọi người chuẩn bị.
Và còn ai ngoài Ất Giang Hi nữa chứ?
Đúng hơn là, nàng ta đã xem cửa hàng của hắn như nhà của mình, ăn, ngủ, tắm rửa, xem Tin Bảng, đánh bài,…. sinh hoạt cực kỳ tự nhiên, dĩ nhiên chuyện ăn mặc cũng tự nhiên không kém.
Nhớ lúc hắn từ cung điện trở về, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khi bước vào nhà sau là nàng ta mặc váy ngủ ren đen, ngồi xếp bằng trên ghế bành xem Tin Bảng, phía trên thả rông, phía dưới ren tím, làm hắn xém chút phọt máu mũi.
Hắn muốn đuổi nàng ta đi lắm nhưng ‘không đuổi được’. Thứ nhất, Nhị Gia Chủ Thẩm Hàm cho phép nàng ta ở đây, cũng ‘xin’ qua hắn rồi. Thứ hai, nàng ta nói bản thân nghèo, xin ở ké vài ngày để nghỉ ngơi thoải mái, cho cơ thể khỏe khoắn và tinh thần thư thả, lúc đó mới có thể nhận và hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhanh kiếm Khoa Điểm trả nợ.
Dù sao, nàng ta cũng biết phụ giúp vài việc, có ‘ý tứ’ không phiền đến sinh hoạt giữa hắn và Thẩm Hàm, lại giúp hắn ‘bổ mắt’ e hèm… Thôi thì, xem như nuôi thêm một thị nữ xinh đẹp trong nhà a.
…..
"Ây dồ, mùi thật thơm a, mà, có lẽ ta đến hơi sớm nhỉ?"
Đang cười nói, đang vui vẻ chuẩn bị nguyên liệu, mọi người chợt nghe thấy giọng nói nam tử có vẻ gì đó ‘cười đùa’ vang lên từ gần đó.
Mọi người cùng nhìn về hướng thanh âm phát ra, tại chỗ cửa dẫn vào nhà sau có một nam tử bạch y đang đứng, tay trái để sau lưng, tay phải cầm quạt lông phe phẩy, trên môi treo nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Giọng nói này, vẻ bề ngoài này, còn ai ngoài Phất Trưởng Đạo nữa?
Phất Trưởng Đạo là một trong những nam sinh anh tuấn nhất Khoa Viện, thế nên làm gì có chuyện các nữ tử nhìn hắn với ánh mắt bình thản?
Đầu tiên, họ bị diện mạo của hắn làm cho kinh diễm, hai mắt sáng lên như lúc Trần U thấy mỹ nữ, sau một lúc cảm xúc mới có thể trở về bình thường, trong lòng có thêm một sự ‘quý mến’ bắt nguồn từ bản tính yêu thích cái đẹp của con người, rồi cùng nhau gật đầu chào hắn một cái.
Phất Trưởng Đạo cũng nhẹ gật đầu chào lại, chỉ chỉ ngón cái về sau lưng, cười nói:
"Do ta thấy cửa mở, với mùi hương thức ăn hấp dẫn quá nên đường đột vào nhà luôn, xin lỗi a."
Hắn xin lỗi mà trên mặt chẳng có tý vẻ nào là hối lỗi cả. Nhưng, đây không phải hành động bất lịch sự mà là do hắn thể hiện ý muốn kết thân với Trần U nhiều hơn, bởi càng thân, tâm tư mới càng thả lỏng, giảm bớt tiểu tiết không đáng.
Tất nhiên Trần U hiểu điều đó, rửa tay rồi bước đến, cười nói:
"Ha ha ha, không sao không sao, Phất huynh cứ thoải mái như ở nhà là được."
Hắn chìa tay ra:
"Hơn năm tháng không gặp, không ngờ huynh đã bước vào Địa Kinh Cảnh rồi a, chúc mừng, chúc mừng."
Phất Trưởng Đạo kinh ngạc rồi cười cười:
"Trần đệ có thể nhìn ra được, thật không hổ danh là đệ nhất giả heo ăn hổ của Khoa Viện, bái phục, bái phục, ha ha."
Hắn đưa tay ra bắt lấy bàn tay Trần U, cũng là cái bắt tay khởi lập cho mối quan hệ ‘huynh đệ’ đầu tiên của hắn ở Khoa Viện. Không phải do hắn kén cá chọn canh, mà là vì nam sinh tinh anh ở Khoa Viện đều là kiểu người khá nghiêm túc, cảm giác không ‘hợp tính’ và hợp với cách chơi của hắn bằng vị huynh đệ giả heo ăn hổ trước mặt này, nên hắn không kết giao.
Lúc này, trên đầu Phất Trưởng Đạo, không gian sủng thú chợt mở ra, Lão Hạc vừa bước ra mà vừa ngáp dài, đạp xuống đầu hắn, hít hít vài hơi rồi hai mắt chợt sáng lên, nhìn về chỗ bếp mà nước dãi nhiễu xuống như mưa, thì thào nói:
"Mùi thật thơm, xứng đáng để bổn Tiên Hạc ‘thử độc’ trước."
Nó nhìn quanh nhà bếp một vòng rồi nhìn Trần U, cười cười với vẻ đê tiện:
"Nuôi một đám nữ tử trong nhà, ai nấy đều là mỹ nữ, vóc dáng, khí chất đa dạng. Ngươi thật biết hưởng phúc nha."
"Mà sao trong đám mỹ nữ lại lòi ra con nha đầu……ưm ưm….."
Phất Trưởng Đạo bất thình lình túm cái mỏ Lão Hạc lại, nhìn Trần U cười nói:
"Trần đệ cứ làm việc cần làm đi, không cần tiếp, ta lớn rồi, có thể tự kiếm chỗ giết thời gian, ha ha."
Trần U gật gật đầu, cười đáp:
"Vậy ta đi chuẩn bị tiệc tiếp đây, Phất huynh cứ tùy tiện."
Hai bên tách ra, Trần U đến chỗ bếp phụ mọi người, còn Phất Trưởng Đạo túm cái mỏ Lão Hạc đến chỗ khu ghế bành, nơi đám sủng thú đang tổ chức đánh bài, nhìn chúng chơi với ánh mắt và biểu cảm tò mò.
"Chi chi chi…."
Kết thúc ván, Tiểu Tiểu liền hướng Lão Hạc kêu lên, đầu là chào hỏi, sau là rủ vào làm vài ván, bên ngoài nở nụ cười vui vẻ ‘thánh thiện’ nhưng trong lòng là nụ cười và suy nghĩ rất đê tiện, mưu mô.
"Chi chi…."
Sau khi hướng dẫn cách chơi cho cả hai, Tiểu Tiểu cùng Tiểu Côn Côn đặt vài viên Thú Đan lên giữa bàn rồi chỉ chỉ kêu kêu, nói cả hai phải bỏ Thú Đan vào mới được chơi, và chơi vậy mới vui, mới có sức đánh.
Phất Trưởng Đạo và Lão hạc nhìn nhau, trong lòng cùng nở nụ cười gian trá, cùng nhau xuất ra Thú Đan đặt cược.
Ngay ván đầu tiên, cuộc chơi đã cực kỳ căng thẳng do ba trong bốn tay đã gian lận. Những ván sau đó còn căng thẳng hơn hẳn, nào là nhìn bài đối phương là gì? Nào là tráo bài trong lúc chia và xóc. Nào là ấp phe với nhau, lúc thì Tiểu Tiểu ấp với Lão Hạc chơi Phất Trưởng Đạo, lúc thì Phất Trưởng Đạo ấp Tiểu Tiểu chơi Lão Hạc, lúc thì cả hai chơi Tiểu Tiểu.
Chỉ tội mỗi Tiểu Côn Côn, vừa không gian lận, vừa không ấp phe, đánh chuẩn mực từ đầu đến cuối nên toàn về chót, Thú Đan cực khổ tích góp cứ vậy mà vào túi của ba tên ‘ác ôn’ kia.
Tầm hơn nữa giờ sau khi Phất Trưởng Đạo đến, bên ngoài vang lên thanh âm gõ cửa cộc cộc, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng, dịu ngọt của Sở Linh Lung vang lên:
"Trần Học Huynh, Linh Lung và Toa tỷ đến rồi ạ."
Trần U tức tốc bước ra, mở rộng cửa với nụ cười điềm đạm treo trên môi, và sau khi mở cửa, ánh mắt hắn liền sáng lên một chút.
Sở Linh Lung vẫn thích diện váy lụa kiểu công chúa, lần này là màu xanh nhạt như màu của trời, mái tóc tết để một bên vai làm nàng trông điệu đà hơn, công chúa hơn.
Và sau gần nửa năm không gặp, dù chiều cao không tăng thêm nhưng trông nàng đã trưởng thành hơn một chút, về khí chất, cũng như về..... e hèm.
Còn Nhạn Tinh Toa, nàng không thay đổi gì nhiều, y phục vẫn là kiểu quấn ống rộng, vải quấn ngực và áo lông lớn mang bằng hai bờ vai, còn xách trên tay hai hộp bánh khá lớn.
Đã lâu rồi không gặp nên khi thấy hắn, Sở Linh Lung liền nở nụ cười tươi, sự vui mừng lộ rõ trong ánh mắt và có thêm cảm xúc gì đó, giọng dịu ngọt nói:
"Đã lâu không gặp, Trần Học Huynh, mừng huynh trở về bình an."
Hắn gật đầu, cười đáp:
"Cảm tạ Sở Học Muội. Thời gian ngó vậy mà nhanh, mới đó đã gần nửa năm rồi."
"Chào Nhạn Học Tỷ. Tiệc gặp mặt, đến là ta vui rồi, không cần quà cáp gì đâu."
Nhạn Tinh Toa trưng ra bộ mặt có vẻ gì đó bất lực, lắc lắc đầu cười nói:
"Đây không phải quà đến tiệc mà là quà Linh Lung tặng riêng, muốn đáp lại chuyện Thẩm Hàm tặng Bánh Chưng."
Nhìn động thái của Nhạn Tinh Toa và khuôn mặt chợt hồng lên của Sở Linh Lung, người khôn lanh như hắn liền biết ý tứ trong đó, tất nhiên hắn không vạch trần, niềm nở nhận lấy hai hộp bánh, nhìn Sở Linh Lung nói lời cảm tạ.
"Đôi heo, ba bích, về nhất… há há há…."
Giọng nói và tiếng cười đê tiện của Phất Trưởng Đạo bất thình lình vang lên từ nhà sau ra trước cửa, làm Nhạn Tinh Toa hơi nhướng mày, nhìn hắn hỏi:
"Phất Vô Sỉ ở trong sao?"
Hắn nhanh trí đáp:
"Phất huynh đang đánh bài với mấy sủng thú, Nhạn Học Tỷ và Sở Học Muội vào chơi chung cho vui, không thì học thêm kỹ năng nấu ăn cùng mọi người cũng được."
Hai lựa chọn đưa ra đều thuận theo ý muốn của hai người, thế là Sở Linh Lung theo hắn vào nhà bếp, Nhạn Tinh Toa đánh qua chỗ khu ghế bành với Phất Trưởng Đạo.
Nàng vừa mới ngồi xuống ghế, mông còn chưa kịp ấm lên thì Phất Trưởng Đạo đã nhìn qua nàng với ánh mắt và biểu cảm kinh ngạc, nhỏ giọng nói một tràn:
"Còn chưa thất thân? Lúc rời đi ta đã dâng Thần Kế lên cho cô rồi. Cái tên đó không còn người thân, cô thất với hắn một lần liền như lấy dây xích trói chặt, đảm bảo cô nói hướng Đông hắn không dám đi hướng Tây, ngoan còn hơn cả cún."
"Người ta nói quá tam ba bận. Lần thứ tư rồi mà hai người còn chưa làm gì, coi chừng lần gặp thứ năm đã âm dương cách biệt a."
"Hay là, hắn ta không được? Yên tâm yên tâm, ta có Thần Dược…."
Nàng liền vươn tay bóp cái mỏ líu lo của hắn, cái trán nhăn nhăn, ánh mắt nheo nheo, mắng:
"Phất Vô Sỉ, ngươi không nói, đâu có ai nói ngươi câm đâu?"
"Cái mỏ thúi của ngươi, lần thứ năm mà ta không gặp được hắn, đừng nói ngươi, đến Thư Cơ Thiên Sơn, ta cũng dám nhổ."
Hắn cũng không vừa, tuy mỏ bị bóp nhưng vẫn mắng lại được:
"Ngươi bị hắn ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, ta mới nói hắn ta không được, ngươi liền nổi sùng kiếm cớ đòi nhổ cơ nghiệp nhà ta, có tật giật mình, có tật giật mình, Đình Long Quân không được, Đình Long Quân không…."
"PHẤT TRƯỞNG ĐẠO, hôm tay ta phải bóp bể cái miệng này của ngươi…."
"Đình Long Quân không….rắc….á….Trần đệ, cứu ta, cứu mạng a…."
……
Hồi nháo sự của Nhạn Tinh Toa và Phất Trưởng Đạo làm bầu không khí càng thêm vui vẻ, nhưng, cũng có sự suy ngẫm, mưu tính ẩn dấu trong đó.
Đúng sáu giờ tối, Hoàng Ban Quân cùng A Quyên đến cửa hàng, thấy Phất Trưởng Đạo cũng tham gia tiệc làm hai người bất ngờ, và càng bất ngờ hơn khi vị Đệ Nhị tinh anh này treo cái mỏ sưng ú nù, ngồi đánh bài ‘ăn ớt’ với Nhạn Tinh Toa và các sủng thú, làm hai người thật sự khó nhịn mà đứng cười ha hả ngay tại chỗ.
Cười một trận no bụng, A Quyên đi uống trà thơm và ăn bánh mứt với các nữ tử. Còn Hoàng Ban Quân và Trần U, vì lâu rồi không gặp nên hai người nói rất nhiều chuyện, cả về chuyện Hoàng Ban Quân ‘mắt nhắm mắt mở’ cho các nữ tử Hợp Viện.
Đến bảy giờ tối, Chiêu Mẫn, Tôn Ngưng cùng Trát Viên Bảo và Bạch Tề Tranh đến cùng một lúc. Người đã đông đủ rồi nên bữa tiệc cũng được dọn ra tại ban công ở tầng trên.
Nhìn những món ăn hấp dẫn, mới mẻ từ mùi vị đến màu sắc, cách trình bày, mọi người lập tức nhập tiệc, cụng ly rồi thưởng thức, ai ai cũng khen ngon, duy chỉ có Lão Hạc là khen ‘miễn cưỡng’ ngon, nhưng hốc còn hơn cả hổ đói.
…..
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 29 |