Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biết chữ

Phiên bản Dịch · 2594 chữ

Chương 13: Biết chữ

“Đây là Thủy Tinh quả, cho ngươi lấp đầy bụng đó! Hôm nay hơi gấp chút, cho nên để ngươi đói bụng rồi, sau này sẽ không.”

“Cám ơn Bích sư tỷ!” Nhìn thứ trái cây chưa từng thấy, ngửi mùi hương mê người tỏa ra, Ngô Đạo Tử thật không nghĩ tới Nguyệt Bích sẽ cho hắn đồ ăn, vội vàng nói tạ ơn. Nghe được lời nói nhẹ nhàng vừa rồi, Ngô Đạo Tử đột nhiên cảm thấy kỳ thực trận đòn ban nãy cũng không đau lắm, hơn nữa còn đối với người sư tỷ này có một cái nhìn mới.

Nguyệt Bích và Ngô Đạo Tử rất nhanh đã đi tới trước một tòa lầu hình lục giác, nhà lầu này các giống như các kiến trúc khác ở trong cốc, đều là tinh mỹ vô cùng. Nhìn qua chỉ riêng một cánh cửa sổ, phía trên sẽ dùng vô số kỹ thuật điêu khắc, có khắc vô số hoa văn xinh đẹp. Mà mái hiên mỗi tầng, càng là điêu khắc rất nhiều rất sống động các loại Thần Thú, Tiên Thú.

Có điều đặc biệt là, vật liệu xây dựng của cả tòa Thư Các này hơi khác so với cái lầu các khác, nó là dùng ngô đồng ngàn năm để xây nên, cả tòa lầu các lóe ra một tầng hồng quang, loại gỗ này chính là vật liệu phòng cháy tốt nhất.

Mà chung quanh lầu các, còn có đầy rẫy các rãnh nước được sắp xếp rắc rồi phức tạp, những rãnh nước này tạo thành một cái Thủy trận, lỡ như Thư Các nếu có hỏa hoạn, cũng có thể lập tức dùng Thủy trận này dập lửa sạch sẽ.

“Nơi này chính là Thư Các, một trong năm các của Minh Nguyệt Các, giống như người những người nhập môn không lâu, thống nhất vào buổi sáng cách sáu ngày một lần, sau khi làm xong công việc chỉ định, phải tới nơi này thượng khóa. Dạy các ngươi học chính là Thanh nhi sư muội, nàng sẽ dạy ngươi một vài cái, ví dụ như Tu Chân Giới thường thức, cách nhận biết các loại thiên tài địa bảo, với một chút kiến thức trụ cột về các loài Linh Thú.” Nguyệt Bích cẩn thận giảng giải cho Ngô Đạo Tử.

Bước qua nhịp cầu hình vòm trước lầu, Nguyệt Bích mang theo Ngô Đạo Tử đi vào bên trong các, ở lầu một thấy có bảy, tám nữ đồng cùng Ngô Đạo Tử có số tuổi không chênh lệch lắm, mỗi người đặt một quyển sách trước mặt mà đọc.

Những nữ đồng này tuy rằng còn nhỏ tuỏi, nhưng đã có thể thấy được đều là mười phần mỹ nhân họa thủy, mỗi nữ đồng đến lúc lớn lên, đã có thể xác định là loại mỹ nhân tuyệt thế họa quốc ương dân.

Mà trước mặt bọn trẻ, người dạy các nàng đọc sách, cũng là giai nhân xinh đẹp đến không thể xinh đẹp hơn, không giống với Nguyệt Liên xinh đẹp thành thục, cũng không giống như Nguyệt Lạc Sương mang một vẻ đẹp thần bí, mỹ nhân này khiến người ta cảm giác được một loại thanh tao lịch sự mê người.

Giai nhân búi tóc dịu dàng sau đầu, mặc bộ cung trang màu xanh nhạt, lụa trắng xõa nơi vai, lưng đeo Long Phượng Bội. Lông mày như vẽ, ánh mắt như sao, môi son tựa hoa mai, toàn thân toát ra mùi sách nồng nàn, nàng chính là nhị đệ tử của Nguyệt Lạc Sương - Nguyệt Thanh Nhi.

Nguyệt Thanh Nhi vừa nhìn thấy Nguyệt Bích, lập tức để quyển sách trên tay xuống bước lên đón, môi son khẽ mở nói: “Sư tỷ, có chuyện gì sao?”

“Đây là tiểu sư đệ mới được sư phụ thu nhận, hắn gọi là Ngô Đạo Tử, ngươi gọi hắn Tiểu Đậu Tử là được, sư phụ bảo ta dẫn hắn tới giao cho ngươi, ngươi sắp xếp một chút đi.” Nguyệt Bích nhìn Nguyệt Thanh Nhi mỉm cười. Nói xong Nguyệt Bích lại quay đầu về phía Ngô Đạo Tử, nói: “Đây là nhị sư tỷ Nguyệt Thanh Nhi, kiến thức nhập môn cơ bản đều là do nàng chịu trách nhiệm truyền thụ, ngươi phải nghe lời của nàng có biết không?”

Nguyệt Thanh Nhi nở nụ cười, nhìn Ngô Đạo Tử nhẹ gật đầu nói: “Thì ra là tiểu sư đệ, vậy ngươi theo ta vào đi.”

“Sư muội, người giao cho ngươi, ta còn có việc phải đi trước. Trước ta mua hàng có mua một cân Mao Tiêm Vũ Sơn, nếu như buổi tối sư muội có rãnh, lại tới chỗ ta cùng nhau thưởng trà, thuận tiện chia cho ngươi mấy lạng luôn.” (trà Mao Tiêm: một loại trà nổi tiếng bên Trung)

“Sư tỷ đi thong thả, tối ta sẽ đến.” Vừa nghe Nguyệt Bích thế mà có mua thứ trà mình yêu thích nhất Mao Tiêm Vũ Sơn, ánh mắt Nguyệt Thanh Nhi cũng theo đó tỏa sáng.

Nguyệt Thanh Nhi mới mang Ngô Đạo Tử đi tới, đám nữ đồng phía dưới đã ồn ào thành cái chợ bán cá, trên thực tế Nguyệt Thanh Nhi vừa bước ra ngoài, những cô bé nãy đã không còn tâm trí mà đọc sách rồi, rón rén từng bước liều mạng thăm dò tình hình bên ngoài.

Nguyệt Thanh Nhi đi đến trước mặt, cầm thước gõ nhẹ mấy cái, đám nữ đồng lập tức yên tĩnh lại. Lúc này Nguyệt Thanh Nhi mới nói: “Đây là tiểu sư đệ mới tới của các ngươi - Ngô Đạo Tử, các ngươi cũng có thể gọi Tiểu Đậu Tử, mọi người sau này phải hòa đồng với nhau nghe không.”

Nguyệt Thanh Nhi mới dứt lời, phía dưới lại loạn thành một đoàn, chẳng qua Nguyệt Thanh Nhi cũng không nói cái gì, chỉ là đánh ra một đạo Linh quyết, đưa một bộ bàn thả vào cạnh chỗ của một nữ đồng. Sau đó nàng lại rút trên giá sách ra một quyển sách đưa cho Ngô Đạo Tử, lại lấy một bộ văn phòng tứ bảo đặt lên bàn. (văn phòng tứ bảo: bốn vật quý trong văn phòng gồm: Giấy Tuyên, Mực Huy, Nghiên Thụy, Bút Hồ.)

“Đây là Ngưng Khí Quyết - một bộ công pháp trụ cột trong Tu Chân Giới, bất kể là đệ tử Trúc Cơ của môn phái nào, đều là bắt đầu từ những công pháp cơ sở này. Ngươi trước hết học một bộ này, đúng rồi! Ngươi biết chữ không?”

Cái này, Nguyệt Thanh Nhi thực là hỏi đúng trọng điểm rồi, Ngô Đạo Tử trong nhân sinh đắc ý nhất có vài chuyện, trong đó có một chuyện, chính là hắn không giống những đứa trẻ ăn xin khác dốt đặc cán mai, liền ngay cả mặt chữ cũng không nhận ra.

Cho nên Nguyệt Thanh Nhi vừa hỏi, Ngô Đạo Tử lập tức cao hứng hồi đáp: “Dĩ nhiên, bằng hữu ta đều nói ta là tài tử trăm năm khó gặp, bọn họ đều nói nếu như không phải là không có lộ phí mà nói, chức Trạng Nguyên này cũng không tới phiên người khác làm.”

Nguyệt Thanh Nhi nghe rất hài lòng gật đầu, cứ như vậy mình lại bớt đi chút ít công sức, thế là nàng lại kéo cái ghế đến bên cạnh Ngô Đạo Tử, nàng ngồi xuống đó nói: “Vậy tiểu sư đệ, ngươi trước đọc qua một lần nội dung trong sách, sau đó ta sẽ giúp ngươi giảng giải ý nghĩa của nó.”

Nói xong cũng nâng lên một chén trà, một bên phẩm trà, một bên đợi cho Tiểu Đậu Tử đọc xong. Lần này Nguyệt Thanh Nhi ngồi xuống cạnh Ngô Đạo Tử, làm cho Ngô Đạo Tử nghe thấy được một mùi thơm ngát nhàn nhàn, nhưng Ngô Đạo Tử cũng không dám dùng sức ngửi. Hồi kia khi trên đường trở về Minh Nguyệt Các, lúc Ngô Đạo Tử vươn thẳng lỗ mũi, ngửi mùi hương trên thân những sư tỷ này, chỉ cần bị phát hiện một cái thường thường sẽ bị ăn đòn một trận, còn bị chửi là đăng đồ tử. (đăng đồ tử: yêu râu xanh)

Tuy rằng Ngô Đạo Tử không hiểu cái gì gọi là đăng đồ tử, cũng không hiểu tại sao làm như vậy sẽ bị đánh, nhưng từ sau lần đó, hắn đã không dám ở trước mặt mấy. . . mụ la sát này làm chuyện này rồi. Nhiều nhất là trộm ngửi vài cái, vì vậy hắn mau chóng thu hồi tâm thần, bắt đầu đọc lên nội dung trong sách.

“Nhất. . . Tam. . . Đại. . .”

“Ngừng, ngừng, ngừng! Ngươi đang đọc cái gì?”

Ngô Đạo Tử lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn Nguyệt Thanh Nhi, chỉ vào chữ trên mặt sách nói: “Chữ này không phải là Nhất sao?”

“Ừm!”

“Chữ kia không phải là Tam sao?”

“Đúng nha!”

“Chữ sau sau nữa không phải là Đại sao?”

“Không sai nha!”

“Vậy thì đúng rồi, ta không có đọc sai mà!”

“Nhưng vấn đề là ở giữa những . . . chữ. . . này ?” Nguyệt Thanh Nhi có chút hổn hển nói.

Ngô Đạo Tử trái lại đưa hai tay lắc lắc, trực tiếp liền nói: “Ta không biết!”

“Choang〞, Nguyệt Thanh Nhi thất thần một cái, chén trà trong tay liền rớt xuống đất.

“Haiz, ha, ha, ha, ha” những nữ đồng khác đã sớm len lén chú ý tới tiểu sư đệ bên này, vừa nghe Ngô Đạo Tử nói, một trận cười ha hả nhất thời vang lên.

“Ngươi, ngươi không phải nói ngươi biết chữ sao?” Nguyệt Thanh Nhi lúc này đã là trán nổi gân xanh rồi.

Ngô Đạo Tử lại vẫn còn rất ngây thơ nói: “Đúng nha! Thế nhưng ta chỉ biết Nhất, Nhị, Tam, Đại bốn chữ này. Nhị sư tỷ ngươi không biết, ta nhưng là người biết được nhiều chữ nhất trong thôn chúng ta đó.” Nói tới đây Ngô Đạo Tử suy nghĩ một chút mới có chút chần chờ, len lén nói: “Nhị sư tỷ, chẳng lẽ ngươi cũng không biết chữ hả? Nếu quả thật không biết chữ ngươi cứ nói ra, ta không cười ngươi đâu mà.” Ngô Đạo Tử còn đang nói chuyện, thì có một đạo ánh sáng tàn ác chợt lóe lên, nhưng không ai có nhìn thấy.

Nguyệt Thanh Nhi trong nháy mắt đỏ hồng cả mắt, khí chất điềm đạm điềm tĩnh gì cũng không để ý nữa rồi, giống như lão Ưng trảo gà con chụp Ngô Đạo Tử tới, đánh bùm bụp, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, tiếng đánh đòn tựa như là tiếng rang đậu trên bếp vậy.

Mấy cô bé khác đều xem đến choáng váng, Thanh Nhi sư tỷ luôn luôn ưu nhã ôn nhu trong đầu mọi người, lại cũng sẽ có một mặt như thế.

Mà Nguyệt Thanh Nhi đánh xong, cũng mới chú ý tới mình vừa làm chuyện gì, sao đối mặt với tiểu sư đệ này lại dễ dàng tức giận như thế chứ. Trên thực tế liền ngay cả Ngô Đạo Tử chính mình cũng không biết, sớm lúc ở trong miếu của Mi Thần, hắn bị Suy Tinh Thiên Lực nhập vào thân, cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ bị Suy Tinh Thiên Lực này ảnh hưởng. (Suy tinh: tạm dịch là ngôi sao lụn bại, suy trong suy yếu, suy kém)

Nguyệt Thanh Nhi cũng là chịu sự ảnh hưởng của Suy Tinh Thiên Lực, hỏa khí trong người lập tức hóa thành lửa giận liên miên, nhất thời không khống chế được tâm tình, vậy nên cái mông nhỏ của Ngô Đạo Tử dĩ nhiên sẽ gặp tai ương rồi.

Lúc Nguyệ Thanh Nhi bình tĩnh trở lại, nhìn Ngô Đạo Tử nước mắt lưng tròng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy áy náy, có điều với thân phận hiện tại của nàng cũng không thể tùy tiện nói xin lỗi, chỉ có thể ở trong lòng quyết định sau này sẽ đối với tiểu sư đệ tốt hơn một chút.

Mà kỳ thực Ngô Đạo Tử chẳng qua là mặt ngoài giả đáng thương mà thôi, Nguyệt Thanh Nhi đánh mông tuy rằng đánh vang dội, nhưng thực tế không có dùng nhiều lực. Hơn nữa trước kia Ngô Đạo Tử ăn xin đầu đường, sớm đã bị đánh thành thói quen, ẩu đả ghê hơn hắn cũng đã trải qua, huống chi như hôm nay ba cái đòn cỏn con này, căn bản không được coi là việc lớn gì.

Bất quá căn cứ kinh nghiệm làm tiểu khất cái của hắn, hắn biết mình chỉ cần giả càng đáng thương, người ta tự nhiên sẽ không đánh tiếp nữa, nếu đánh thì cũng sẽ đánh nhẹ lại.

Cho nên hắn đương nhiên sẽ giả đáng thương một chút, nếu là lúc trước Ngô Đạo Tử sẽ bôi ở khóe mắt một ít nước ớt, nhưng hiện tại hắn đã diễn kỹ đại thành, nói khóc liền khóc. Lợi hại hơn chính là, hắn còn có thể làm cho nước mắt ngậm tại khóe mắt, không có chảy xuống, khiến hai ánh mắt ngập tràn nước mắt, lệ quang dịu dàng, càng thấy đáng thương hơn.

“Ngươi đã không biết nhiều chữ, vậy để sư tỷ dạy tiếp cho ngươi.” Bởi vì nội tâm hổ thẹn, cho nên Nguyệt Thanh Nhi tuy rằng không nói lời xin lỗi, nhưng giọng nàng lại càng thêm nhẹ nhàng.

Thế là Ngô Đạo Tử liền từ việc học chữ, viết chữ, một lần nữa bắt đầu, Nguyệt Thanh Nhi dạy mấy chữ rồi cho Ngô Đạo Tử tự mình luyện viết, nhìn một hồi thấy những người khác cũng biết điều cúi đầu đọc sách, Nguyệt Thanh Nhi cũng lấy ra một quyển sách ngồi xem. Vừa xem được chốc lát, bên tai lại truyền tới 〝cụp〞 một tiếng, Nguyệt Thanh Nhi cùng các nữ đồng khác đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh.

Hóa ra Ngô Đạo Tử này lại có thể tay vừa viết, mắt lại lim dim, buồn ngủ một cái, liền trực tiếp đụng đầu một phát xuống bàn, lần này không nặng lắm, nhưng cũng đủ để cho hắn giựt mình tỉnh lại. Không còn cách nào, đi một quãng đường xa như vậy, ngày hôm qua lại một đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay còn bị đào lên, hắn quả thực cũng sắp phải mệt chết đi được.

Bây giờ hết lần này tới lần khác lại bắt viết chữ, tin tưởng người nào làm đêm lâu năm cũng biết, khi nào mệt nhọc, hoàn cảnh an tĩnh, cùng động tác đơn điệu lặp đi lặp lại là dễ dàng nhất khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Cho nên Ngô Đạo Tử không thể nào khống chế được mình, bất tri bất giác đầu liền gục xuống, trực tiếp cùng mặt bàn tiếp xúc thân mật.

Tất cả mọi người nhìn thấy Ngô Đạo Tử ngủ gà ngủ gật như vậy, tự mình còn đụng vào cái bàn, đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó là một tràng cười điên cuồng, liền Nguyệt Thanh Nhi đều bất chấp dáng vẻ của mình, cười đến co quắp.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.