Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải dược dưới trăng

Phiên bản Dịch · 2665 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Sống cùng một ngày mười vạn năm, ngày hôm nay lặp lại vô số lần, Lâm Việt cũng không biết bản thân giết chết bao nhiêu người.

Dù sao giết ai đi nữa cũng đều không phải sợ hậu quả.

Bởi vì chỉ cần bình minh lên mọi thứ đều lặp lại, căn bản sẽ có thứ gọi là hậu quả tìm đến.

Lâu dần, hắn trở nên máu lạnh vô tình, giết người giết kiến thấy cũng không khác nhau là bao.

Quá quen rồi.

Thế giới này bất kể nơi nào hắn đều từng đến, bất chấp khoảng cách địa lý bao xa, bởi vì vị trí hơn ba trăm vạn Truyền Tống trận đều được hắn nhớ kỹ.

Tiểu môn phái, đại tông môn, thậm chí cả thiên ngoại chủng tộc hắn cũng biết.

Hắn trải qua quá nhiều thất bại, thậm chí không ít lần bị đối phương giết chết.

Nhưng cái chết với hắn mà nói cũng chỉ là đi ngủ một giấc, ngay cả đau đớn cũng không thấy.

Thử một lần thất bại, hắn sẽ thử mười lần, trăm lần, mãi cho đến khi thành công thì thôi.

Như vừa nãy, ba người đó mặc dù cao hơn hắn một đại cảnh giới nhưng ngay cả mép áo cũng không thể chạm tới đã bị trảm sát.

Dù thế, nếu gặp phải đối thủ hơn chừng hai đại cảnh giới, thực lực bị áp đảo thì kỹ thuật có tinh diệu hơn nữa cũng đành chịu.

- Tư Đồ Quyết, vừa mới đột phá Phổ Độ cảnh đã dám to gan đánh chủ ý lên thánh nữ cơ à?

Tần Y Y đưa khăn tay tới, Lâm Việt nhận lấy lau đi vết máu bẩn, lại hỏi.

Tu luyện chi lộ, ngưng tụ thiên địa linh khí, từ yếu tới mạnh phân Phàm, Linh, Phổ Độ ba đại cảnh giới đầu.

Tư Đồ Quyết vậy mà mạnh hơn Lâm Việt những hai cái đại cảnh giới, Lâm Việt biết tỷ lệ thắng của mình là rất nhỏ.

- Làm sao ngươi biết ta đột phá?

Hắn mới sáng nay tấn thăng, cũng chưa xuất thủ bao giờ, việc này chỉ có Huyền U trưởng lão biết, Lâm Việt không thể nào nói ra rõ ràng thế này được.

Lâm Việt nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Quyết như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn, trầm giọng:

- Đương nhiên là do phụ thân ngươi nói, ngươi có biết sự tình hôm nay ngươi gây ra, đủ để phá hủy mối hợp tác giữa ta và hắn, thậm chí còn hại chết hắn!

Hợp tác!

Tư Đồ Quyết chấn kinh, giọng nói đầy run rẩy:

- Ngươi... ngươi là sứ giả?

Bốp!

Tư Đồ Quyết chỉ thấy má trái đau đớn, định thần lại thì Lâm Việt đã thu tay về.

Rõ ràng chỉ là Phàm cảnh, tốc độ lại nhanh đến vậy?

Tư Đồ Quyết tâm thần bất định... Chẳng lẽ thật sự là sứ giả?

- Thân phận của bản tọa, không phải ngươi có thể tùy ý nói.

Lâm Việt lườm đối phương.

Tư Đồ Quyết lập tức lùi lại một bước mà quỳ xuống:

- Tư Đồ Quyết đáng chết, xin... xin đại nhân tha tội!

Trong lúc cúi đầu, ánh mắt hắn liếc qua Tần Y Y:

- Không lẽ... tiểu thánh nữ cũng... cùng hợp tác?

Bốp!

- Đây không phải việc ngươi có thể hỏi.

Lâm Việt một cước đá sưng má phải của hắn.

- Ngươi nói xem, ta nên bảo phụ thân ngươi dạy dỗ lại nhi tử của mình thế nào giờ?

Nghe vậy, Tư Đồ Quyết sợ hãi dập đầu liên tục cầu xin:

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!

- Xin lỗi ngay, ngươi làm nàng ấy khó chịu.

Lâm Việt cũng không ép đối phương quá đáng, thủng thẳng một câu.

Tư Đồ Quyết lập tức quay sang Tần Y Y:

- Ta tội đáng muôn chết, mạo phạm thánh nữ, mong thánh nữ đại ân đại đức tha thứ cho ta.

- Tiểu nhân biết sai rồi, chỉ cần hai người bỏ qua cho ta, muốn ta làm gì cũng được!

Tần Y Y căn bản không biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác một hồi.

Tư Đồ Quyết xưa này kiêu ngạo, ỷ vào thế lực Huyền U trưởng lão mà lằm xằng làm bậy trong tông, giờ làm sao lại sợ hãi Lâm Việt như vậy?

Tần Y Y khó xử không biết làm sao, chỉ đành đưa mắt cầu cứu Lâm Việt.

Keng!

Lâm Việt ném con dao găm lên mặt đất, Tư Đồ Quyết mồ hôi lạnh túa ra, run rẩy hỏi:

- Đại... đại nhân đây là...?

- Có lỗi phải phạt, có thể không chết nhưng phải tỏ ra thành ý mới được, nhanh lên.

Lâm Việt bình thản lên tiếng.

Tư Đồ Quyết mồ hôi ròng ròng, trong lòng hối hận cực độ, sớm biết thế này hắn có chết cũng không dám đánh chủ ý lên Tần Y Y.

Tư Đồ Quyết lấm lét nhìn Lâm Việt, mãi cho đến khi hắn giả bộ bực mình:

- Còn muốn ta giúp ngươi động thủ à?

- Không! Tiểu nhân tự xử.

Sứ giả... người ngay cả phụ thân hắn cũng phải kiêng dè, Tư Đồ Quyết rút cuộc biết mình không thể toàn thân lui đi, đành cắn răng, tay phải cầm dao chém xuống cánh tay còn lại, lưỡi dao sắc bén vô cùng, lập tức một cánh rơi xuống mặt đất, máu tươi loang lổ.

- Aaaaa!!

Tư Đồ Quyết ngã xuống đất.

- Thức thời là tố, cút!

Lâm Việt phẩy phẩy tay xua đi mùi máu tanh nồng trong không khí, lại hỏi:

- Từ từ, Nam Minh phượng hoàng ở đâu?

Tư Đồ Quyết lê lết rời đi vội vàng chỉ về một hướng không chút do dự.

Hắn sợ nếu mình do dự, ngay cả mạng cũng muốn để lại mất.

Lâm Việt bước đi, Tần Y Y liền đi theo, lúc này không ai truy đuổi nàng nữa, ngược lại nàng còn sợ mình bị Lâm Việt bỏ lại.

Hai người đi xuống sườn dốc bên kia mặt núi, quả nhiên phát hiện ra một con phượng hoàng phủ phục ngủ trên nền đất.

Thứ này dài chừng bảy trượng, toàn thân lông vũ hiện ra sắc xanh thẳm, phát hiện có sinh vật lại gần nó liền mở mắt ra, liếc thấy tu vi hai tên nhân loại này kém như vậy liền lười để tâm, tiếp tục ngủ vùi.

- Đẹp thật!

Tần Y Y thốt lên.

- Nam Minh phượng hoàng, đây là tọa kỵ phi hành của Vong Tiên tông chúng ta, trước giờ ta mới chỉ được xem mấy vị đại nhân cưỡi trên trời thôi, lần đầu tiên được thấy gần như này đó.

Mấy vị đại nhân ở đây là các thành viên cao tầng Vong Tiên tông.

Lâm Việt lại gần Nam Minh phượng hoàng, một cược đạp vẹo đầu nó:

- Còn không dậy, cẩn thận ta nhổ Phượng Linh vũ trên đầu ngươi đấy.

Nam Minh phượng hoàng hoảng sợ trừng mắt, Phượng Linh vũ là tử huyệt của nó, mỗi cá thể đều có một cọng ở vị trí khác nhau, rất khó phân biệt với những lông vũ thông thường, một khi bị nhổ thì lông vũ toàn thân sẽ rơi hết ra, lúc này quả thực sống không bằng chết.

Đầu nó cúi xuống trước Lâm Việt, chờ đợi đối phương leo lên lưng.

Tọa kỵ này thông nhân tính, có thể nói ra vị trí Phượng Linh vũ của nó liền biết được Lâm Việt không phải loại người dễ chọc.

- Sao có thể... Mẫu thân nói Nam Minh phượng hoàng tính tình cao ngạo, Phổ Độ cảnh thuần hóa ba năm ròng mới điều khiển được, đây chính là tọa kỵ trong mơ của bao đệ tử a?

Tần Y Y kinh ngạc nhìn Lâm Việt leo lên lưng phượng.

- Cho ta lên với.

Nơi này tứ phía vắng lặng, lại thêm trời đêm càng khiến cảnh vật âm u quỷ dị, Tần Y Y gấp gáp nói với theo.

- Ngươi trúng xuân dược, chắc cũng không cần ta giải thích đấy là gì chứ?

Lâm Việt nhìn nàng nói, Tần Y Y nghe vào trong lòng dù đã đoán trước nhưng vẫn loạn lên một hồi.

- Ta giúp ngươi xử lý Tư Đồ Quyết, giờ không ai hãm hại ngươi nữa, nhưng còn giải dược... thật muốn ta giúp hả?

Tần Y Y biết xuân dược là gì, thầm mắng tên cầm thú Tư Đồ Quyết thật là hạ lưu.

- Ta biết, xuân dược không có giải dược, muốn dược tính hết trước thời hạn chỉ có...

Tần Y Y đưa tay ra, Lâm Việt mỉm cười bắt lấy đỡ nàng lên.

Nam Minh phượng hoàng to lớn, lưng nó trải lớp lông vũ không khác gì một cái giường vừa mềm vừa rộng, hai người ngồi lên dư sức.

- Tư Đồ Quyết tu vi thâm hậu, làm sao hắn lại sợ ngươi như vậy?

Tần Y Y hơi thở nóng rực, nhất là sau khi tiếp xúc gần với Lâm Việt, trống ngực lại đập càng thêm dữ dội.

Là do xuân dược ảnh hưởng sao?

Lâm Việt ngả lưng nằm xuống:

- Ta nói rồi, sống cùng một ngày mười vạn năm, bất luận người nào ở Vong Tiên tông ta đều hiểu rõ, hù dọa một tên ăn chơi trác táng không khó.

- Hù dọa?

Tần Y Y nhận ra ý trong mặt chữ:

- Tức là ngươi đánh không lại hắn? Trời ạ, nếu vậy bị phát hiện chẳng phải chúng ta xong đời?

- Đúng a, ta chỉ là Phàm cảnh, dù tên đó chỉ là mới nhập Phổ Độ cảnh thì nhiều nhất ta cũng chỉ đỡ được ba đòn là cùng.

Lâm Việt cường điệu:

- Ngươi nên biết đổi lại Phàm cảnh bình thường khác, liền bị uy áp Phổ Độ cảnh ép cho không động đậy nổi, huống gì tiếp chiêu đâu?

Lâm Việt cũng là hết cách, suốt mười vạn năm, tu vi của hắn cũng liên tục bị lặp lại Phàm cảnh, mặc dù tri thức tu luyện hắn đã nắm giữ không ít, nhưng căn bản tu một ngày chẳng làm được cơm cháo gì cả.

Hắn từng thử qua một lần hết sức tu luyện, sử dụng công pháp cao cấp nhất, vận dụng bí pháp hy sinh tiềm lực, tổn thương căn cơ để đột phá, cuối cùng thành công đạt Phổ Độ cảnh, cơ mà sang ngày mới lại trở về như cũ.

Hắn cũng biết có một loại công pháp có thể đem tu vi cất chứa trong cơ thể nữ tử rồi dùng phương pháp đặc thù truyền lại cho nam tử, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng thăng cấp, hơn nữa đối với căn cơ không chút tổn hao.

Tần Y Y sở dĩ bị nhắm tới, cũng bởi nàng không có tu vi do là loại nữ tử này, chỉ là dù vậy đối với Lâm Việt cũng vô dụng.

- Ngươi đừng lại gần sát ta thế.

Tần Y Y nét mặt ngượng ngùng xê dịch cách Lâm Việt một đoạn, sắc mặt đỏ ửng, phong tình vạn chủng.

Lâm Việt cười cười, rõ ràng hắn vẫn nằm im không cử động, hiển nhiên ý thức của nàng đã bị xuân dược làm cho mê mang.

- Bay lên đi.

Nam Minh phượng hoàng đằng không phi hành, Vong Tiên tông mấy chục sơn phong, còn có mười bốn toà điện hùng vĩ sâm nghiêm không ngừng nhỏ lại phía dưới.

Tần Y Y nhìn bầu trời đêm đầy sao, xung quanh nàng mây mù vẩn quanh, gió đêm hiu hắt thổi nhẹ qua gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.

Nàng nhìn thấy một con sông lớn vắt ngang qua trên bầu trời, trong lòng sông đột ngột trồi ra một đầu cá sấu khổng lồ há miệng đỏ lòm định đớp, Tần Y Y giật mình hoảng sợ, cũng may Lâm Việt đã chỉ huy phượng hoàng tránh đi dễ dàng.

- Con gì vậy?

Tần Y Y ngơ ngác hỏi.

- Động vật nhỏ mà thôi, chớ để tâm.

- Vậy mà còn nhỏ? Đừng gạt ta nữa.

Tần Y Y chu môi phụng phịu.

- Bây giờ vẫn cảm thấy ta đang gạt ngươi à?

Tần Y Y lắc đầu, nàng không biết Lâm Việt đã lặp lại ngày hôm nay đến mười vạn năm tròn thật hay không, nhưng thực sự nàng rất tò mò về hắn.

- Phong cảnh bên ngoài đẹp quá, mà ngươi kỳ lạ thật, mọi người bên ngoài kia cũng đều đặc biệt như thế à?

Lâm Việt lẳng lặng nhìn ngắm trời sao, khẽ đáp:

- Có lẽ vậy.

- Ngươi nói đến hừng đông ngày hôm nay sẽ lặp lại, vậy thử thức tới sáng xem sao? Có lẽ nếu như không ngủ ngươi có thể đi đến ngày mai?

- Ta thử rồi, nhưng nhất định ta sẽ ngủ đúng vào sáu giờ sáng, không, nói hôn mê có lẽ chuẩn hơn, rồi đúng bảy giờ lại tỉnh lại.

- Ngủ chỉ nửa canh giờ thôi à?

- Đúng, nhưng tinh thần không hề mỏi mệt, chính xác thì là trạng thái cơ thể ta quay trở lại đầu ngày, căn bản là không có ngày hôm sau ngày ta thức tới sáng đó.

Lâm Việt âm thanh lộ rõ vẻ hết cách, lúc này mây đêm che trăng trôi đi khiến ánh bạc soi lên gương mặt hắn.

Tần Y Y khoảng khắc này hơi ngây người, mạnh dạn nằm xuống bên cạnh hắn, cười nói:

- Ngươi bảo từng gần gũi trăm vạn nữ nhân tám điểm trở lên?

Lâm Việt dùng giọng mũi "ừm" một tiếng.

- Tám điểm nghĩa là sao?

- Thì nhan sắc, cơ thể, năng lực, nói cho đúng thì các nàng vốn cũng đều là những thánh nữ, kiêu nữ, nữ tông chủ cao cao tại thượng, thậm chí còn có nữ đế...

- Ngươi... Lưu manh.

Tần Y Y sắc mặt hồng nhuận, bất tri bất giác lại ép sát người hắn một chút, giờ đây họ không khác gì dính chặt lấy nhau.

- Vậy... vậy ta đáng bao nhiêu điểm?

Lâm Việt cười:

- Bảy a.

- Hừ!

Tần Y Y hiển nhiên không vừa ý.

- Ta mới đáng bấy nhiêu, vậy sao khi nãy đám người kia hãm hại ta ngươi lại đi cứu? Đột nhiên đạo đức tốt lên à?

Lâm Việt ngẫm nghĩ một chút rồi lại nhìn về phía nàng:

- Biết đâu đấy, chỉ là tự dưng hôm nay muốn cứu thôi, những lần trước... kỳ thật ta thấy chết không cứu.

- Ngươi!

Tần Y Y tức thở hổn hển, không nói nên lời.

"Muốn cứu thì cứu, muốn giết thì giết, nếu không tùy ý một chút thì ta sớm chán phát điên ở mười vạn năm này rồi."

Lâm Việt thầm nghĩ.

Tần Y Y ngắm nhìn gương mặt trẻ trung của hắn, tim đập nhanh hơn, miệng nói tức nhưng tròng lòng nửa phần nộ khí đều không có.

Đêm trời sao thật đẹp.

Cơ mà so sánh với phong cảnh thì Lâm Việt càng khiến cho nàng thấy hứng thú hơn, Tần Y Y khiêu khích:

- Ngươi biết ta là thánh nữ Vong Tiên tông, hẳn cũng biết ta cùng Thất Nghiệt Ma hoàng có hôn ước, hai năm nữa ta đủ mười tám tuổi sẽ phải gả cho người ta, biết hắn là ai chứ?

Lâm Việt đáp:

- Biết a, tồn tại mạnh nhất trong tam hoàng, oan hồn dưới tay hắn không được ngàn vạn cũng quá mấy trăm vạn rồi.

Tần Y Y lúc này nhào tới cưỡi lên người hắn, khóe miệng mỉm cười ranh mãnh:

- Vậy đoán xem... Nếu hắn biết ta bị ngươi ăn mất, liệu có bỏ qua cho ngươi không đây?

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 756

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.