Đến Nhà
" Ngươi cảm thấy Ân Hoàng sao ? "
Từ biệt hai ông cháu Ân Hoàng ùng Ân Tố. Lúc này chỉ còn lại hai người, Bạch Võ Nam mới lên tiếng hỏi.
" Rất kì lạ " Đinh Bá Đạo không cần suy nghĩ liền trả lời luôn.
Bạch Võ Nam rất đồng tình. Hắn cảm giác ông lão Ân Hoàng này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
" Ân Hoàng này qua dò xét chỉ là người bình thường, lại khiến cho đệ tử cảm giác không thoái mái, giống như trước mặt lão ta hoàn toàn bị phơi bày, không có thể dấu giếm "
Thấy Bạch Võ Nam trầm tư, Đinh Bá Đạo lại nói tiếp.
" Đó là do cảnh giới của ngươi không đủ " Bạch Võ Nam hù dọa.
Không thể nói ta cũng cảm giác giống ngươi a. Chẳng khác nào bảo Ân Hoàng kia cả ta cũng không thể dò xét.
Vậy thôi cứ đổ do cảnh giới không đủ đi.
" Tông chủ, vậy chẳng phải......" Đinh Bá Đạo hoảng.
Có thể để Đinh Bá Đạo không dò xét ra cảnh giới, thậm chí hoàn hảo ẩn nấp.khí tức trở thành một người bình thường. Vậy Ân Hoàng rốt cuộc mạnh cỡ nào.
" Thôi đừng để ý, mau chóng tìm nơi ở "
Đang miên man suy nghĩ Đinh Bá Đạo liền bị cắt ngang.
" Vâng " Đinh Bá Đạo thu hồi tâm tình.
Kệ cha Ân Hoàng đi. Có cao thế chứ cao nữa với tông chủ cũng chỉ như sâu kiến. Cần gì lo lắng.
Đinh Bá Đạo triệt để an ổn lại.
Hai người bắt đầu tìm kiếm nơi dừng chân
" Quái lạ "
Sau khoảng 30 phút tìm kiếm, Đinh Bá Đạo thốt lên.
Trong trấn, tất cả các nhà trọ Đinh Bá Đạo đều ghé qua. Cái thì đóng cửa, cái thì hết phòng. Điều này khiến hắn không giải thích thông.
Bạch Võ Nam cũng thắc mắc. Ngày nay lên núi khá vắng vẻ. Ngoài 2 ông cháu nhà Ân Hoàng cũng không gặp thêm nhóm nào. Bảo đông khách hết phòng nghe hết sức vô lý.
Đây cũng là lần đầu tiên tới Lang Ben trấn, chẳng nhẽ Kỷ gia hay Nạp Lan Học Viện cho người ngăn cản.
Bạch Võ Nam cùng Đinh Bá Đạo vừa đi vừa mải mê suy nghĩ không để ý. Cho tới khi một giọng nói vang lên đánh tỉnh cả hai.
" A, Võ Nam. Chúng ta lại gặp nhau "
Ngước mặt lên nhìn, là dâng vẻ Ân Hoàng đang siêu siêu vẹo vẹo, nách kẹp bầu rượu khuôn mặt đỏ ửng đang đứng đó.
" Ân lão bá, sao ngươi lại ở đây " Bạch Võ Nam cũng rất ngạc nhiên. Từ biệt chưa lâu liền gặp lại.
" Haha..... Có chút khó ngủ. Đi uống chén rượu " Vừa nói Ân Hoàng vừa ngửa cổ tu ừng ực.
" Ra thế " Bạch Võ Nam hiểu ra.
Thời đại này, loại hình vui chơi giải trí khá ít. Đa phần dân chúng ăn xong cũng liền đóng cửa đi ngủ. Trừ một số thế gia công tử có tiền có thể đi kỹ viện coi ca múa giải khuây.
" Đúng rồi, sao các ngươi lại ở đây " Buông ra bầu rượu, Ân Hoàng lấy áo chùi mép liền hỏi.
" Gặp chút khó khăn trong vấn đề tìm phòng ở lại qua đêm thôi " Bạch Võ Nam thản nhiên coi như không.
Võ giả chỗ ở kể ra cũng chẳng quan trong mấy. Ra ngoài rừng đốt lửa ngủ tạm cũng không ảnh hưởng. Văn Lang Tông thời kì đầu Bạch Võ Nam cũng ngủ ngoài trời suốt.
" Tưởng vấn đề gì....
.... Đi, theo lão. Nhà còn rộng " Ân Hoàng nhiệt tình lôi kéo tay Bạch Võ Nam.
" Được, được. Để ta tự đi "
" Tông chủ.... "
Đinh Bá Đạo vừa muốn lên tiếng nhắc nhở liền bị án mắt Bạch Võ Nam ra hiệu khiến cho lời nói được một nửa lại thôi.
" Ta muốn xem lão Ân Hoàng này muốn giở trò gì. "Bạch Võ Nam thầm suy nghĩ trong lòng.
Nói sợ, Bạch Võ Nam hoàn toàn không sợ đối phương. Tu vi hắn đủ một lần diệt sát lão già này. Mặc kệ lão tu vi có cao tới đâu.
Còn cháu gái lão.......
Thôi hi vọng Đinh Bá Đạo có thể đủ sức.
Rất nhanh, dưới hướng dẫn của Ân Hoàng, hai người đã tới được nhà lão.
Nhà Ân Hoàng cũng không tính xa. Nằm ngay trong trấn, vị trí khá thuận tiện đi lại.
Bạch Võ Nam thoáng chút ngạc nhiên. Vốn tưởng Ân Hoàng gia cảnh khó khăn. Không nghĩ đến nhà cửa khang trang, sân vườn rộng rãi. Không tính giàu có như những thế gia, hay gia tộc ở thành thị, nhưng trong trấn cũng đã được coi có của ăn của để.
" Lão Ân, không nghĩ đến ngươi cũng là phú hào trong trấn nha " Bạch Võ Nam lên tiếng trêu chọc
" Nào có, nào có....
Cũng nhờ nhi tử trước khi mất để lại " Ân Hoàng cười xuề xòa đáp lời.
Bạch Võ Nam cũng không tính xoáy sâu vào việc này nên cũng không tiếp tục hỏi mà theo Ân Hoàng tiến vào.
Một mùi thơm nhẹ từ hoa cỏ phảng phất trong không khí khiến Bạch Võ Nam cảm thấy thư thả dễ chịu trong thoáng chốc.
" Nhà lão cũng trồng nhiều hoa cỏ đó nha. Mùi hương cũng khá dễ chịu" Bạch Võ Nam tán thưởng.
" Tuổi già cũng rảnh rỗi. Nên trồng ít hoa " Ân Hoàng trả lời rất đơn giản.
Bạch Võ Nam cũng đồng tình. Vấn đề này cũng rất bình thường. Kiếp trước mấy ông bà lão về già cũng toàn ngồi đánh cờ, không thì trồng hoa lá coi như thú vui cuối đời
Trái lại, Đinh Bá Đạo đằng sau ánh mắt hồ nghi. Hắn hoàn toàn không ngửi thấy mùi hương nào khi bước vào sân này.
Đây là thế giới của các bậc đại lão sao ? Đinh Bá Đạo tự hỏi trong lòng.
Đinh Bá Đạo cũng không dám đem thắc mắc hỏi Bạch Võ Nam. Đã tông chủ biết mà không nói gì chắc hẳn có thâm ý riêng của ngài.
" Gia gia, có khách đến chơi ? " Từ trong nhà Ân Tố bước ra liền hỏi.
" Là Võ Nam tiểu hữu cùng Bá Đạo. Chúng ta đã gặp hồi chiều "
" A " Khẽ kêu lên một tiếng, Ân Tố liền quay đầu cúi chào
Ân Tố đã thay bộ trang phục hồi chiều. Bận lên một bộ váy tím tinh xảo bó sát người, lộ lên những đường cong hoàn mĩ của cơ thể.
Bạch Võ Nam cũng gật đầu coi như đáp lễ, cũng không nhìn nhiều.
Người đẹp kiếp trước ti vi hắn từng nhìn đầy. Phấn son trang điểm các kiểu đẹp như nào chẳng được. Cho nên Bạch Võ Nam coi như miễn nhiễm với sắc đẹp Phong Vân đại lục
" Tố, làm chút đồ ăn đơn giản bưng lên đây.
Ta muốn đêm nay cùng say với Võ Nam tiểu hữu " Ân Hoàng lúc này liền nói.
" Gia gia chú ý uống ít thôi, sức khỏe người không còn tốt "
Nói vậy nhưng Ân Tố vẫn vâng lời đi vào nhà chuẩn bị đồ ăn.
" Các vị, mời theo ta "
Ân Hoàng liền dẫn đường đi trước, dáng vẻ khách sáo.
" Được " Bạch Võ Nam đáp lời rồi đi theo sau.
Đăng bởi | HaGiaPhong1989 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 39 |