Mộc Linh Điểu (2)
"Thật sao? Tam tiểu thư có muốn suy nghĩ kỹ lại không?"
Thấy ánh mắt Tam hoàng tử dần dần lạnh xuống, Lận Ngưng Hà thầm nghĩ không xong rồi.
Tam hoàng tử hiển nhiên là đã có chuẩn bị mà đến, nói không chừng vừa rồi nàng thừa nhận cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ ấp úng như vậy ngược lại làm cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ.
Nhưng đã đến bước này, chỉ có thể giả ngu giả ngốc, cùng lắm thì nói mình cách quá xa không nhìn ra.
Nghĩ đến đây, Lận Ngưng Hà đứng dậy hành lễ nói: "Tiểu nữ không hiểu ý của Tam hoàng tử, kính xin Tam hoàng tử nói rõ."
Nghe vậy, Tam hoàng tử nhìn Lận Ngưng Hà thật sâu, nói: "Xem ra Tam tiểu thư muốn giả ngây giả dại đến cùng đây."
Dứt lời, Tam hoàng tử giơ tay lên phía bên phải, vỗ ba cái, chỉ thấy ngoài cửa đột nhiên có hai người đi vào, áp giải một người mặc trang phục thị nữ, ba người bước nhanh đi đến trước chỗ ngồi.
"Lui xuống đi." Tam hoàng tử ra hiệu cho hai người kia lui ra, sau đó nhìn Lận Ngưng Hà nói: "Tam tiểu thư, nàng ta là thị nữ của ngươi à?"
Dưới khăn che mặt, sắc mặt Lận Ngưng Hà đã trở nên hết sức khó coi, người bị áp giải vào không phải ai khác, chính là Thanh Nhi.
Thanh Nhi cũng không biết mình đã làm gì, nhưng thấy mức độ xa hoa của chỗ ngồi, liền biết đều là đại nhân vật, vội vàng phủ phục trên mặt đất nói: "Nô tỳ bái kiến các vị đại nhân."
Lận Ngưng Hà có chút không vui, nhưng trước mặt hoàng tử cũng không dám nói gì, chỉ có thể trả lời: "Không sai, Thanh Nhi là thị nữ thiếp thân của ta, xin hỏi Tam hoàng tử, nàng ta phạm phải lỗi gì?"
Nàng không tin Thanh Nhi sẽ chủ động trêu chọc người khác, nha đầu kia rất đơn thuần.
Chẳng lẽ là Tam hoàng tử thấy sắc nảy lòng tham? Muốn thu Thanh Nhi?
Hẳn là không đến mức, Thanh Nhi tuy đáng yêu, nhưng với kiến thức của Tam hoàng tử cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Tam hoàng tử tựa hồ cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, ngược lại cười đi đến bên cạnh Thanh Nhi, nói: "Miễn lễ, nàng ta không phạm lỗi gì, chỉ là ta thấy trên người nàng ta có một vật thú vị."
Theo Thanh Nhi đứng dậy, Tam hoàng tử nói: "Có thể cho ta xem vật bên hông ngươi không?"
Thanh Nhi cúi đầu, run run rẩy rẩy gỡ vật bên hông xuống hai tay dâng lên, Tam hoàng tử nhận lấy, đem vật kia bày ở trên bàn.
Hai nhánh cây điểu cơ hồ giống nhau như đúc.
"Mộc Linh Điểu này của ta không phải mua ở sạp hàng ngoài chợ, hơn nữa ta đã đi dạo khắp kinh thành, chưa bao giờ thấy nơi nào bán loại vật này, thị nữ của Tam tiểu thư lấy vật này từ đâu ra?"
Sắc mặt Tam hoàng tử không tốt, hắn vốn đã khôi ngô, chỉ cần cao giọng một chút đã đủ để uy hiếp Thanh Nhi.
Lận Ngưng Hà biết mọi người đều đang nhìn mình, nàng cũng không thể lo lắng những chuyện đó, dáng vẻ kinh hãi quá độ của Thanh Nhi khiến nàng đau lòng không thôi.
Bình tĩnh lại, ngẫm lại đối sách, Thanh Nhi không phạm sai lầm gì cũng sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng hiện tại Lận Ngưng Hà có thể khẳng định trên tay Tam hoàng tử chính là nhánh cây điểu của nàng.
Tạm thời không nói Tam hoàng tử vì sao lại có nhánh cây điểu, qua cửa này rồi nói.
Do dự không thể quá lâu, Tam hoàng tử sẽ sinh lòng nghi ngờ...
"Ừm, Tam hoàng tử nói như vậy tiểu nữ ngược lại là có ấn tượng."
Mau nghĩ xem, làm sao bây giờ?
Nhánh cây điểu của Thanh Nhi là do chính tay ta bện khi còn ở Khiên Lê Sơn, lúc ấy...
Có rồi!
"Ồ, tiểu nữ nhớ ra rồi, nhánh cây điểu trên tay Thanh Nhi là ta nhặt được ở trên núi."
"Nhặt? Ngọn núi nào?"
"Núi Khiên Lê cách kinh thành hai mươi dặm."
"Khiên Lê Sơn..." Tam hoàng tử lặp lại lần nữa, trầm ngâm nhìn hai con Mộc Linh Điểu trên bàn, quay đầu nhìn về phía Thanh Nhi bị dọa sợ mất mật, nói: "Mộc Linh Điểu này đối với ta hữu dụng, có thể cho ta mượn một thời gian hay không."
"Đương nhiên, nếu Tam hoàng tử thích, tiểu nữ có thể tặng nó cho Tam hoàng tử."
Tam hoàng tử trầm tư một lát, thu hồi hai con Mộc Linh Điểu, quay đầu nói với Thanh Nhi: "Lui xuống đi."
Thanh Nhi nhận được mệnh lệnh như trút được gánh nặng, vội vàng hành lễ với mọi người, rời khỏi phòng khách.
Còn chưa đợi Lận Ngưng Hà thở phào, Tam hoàng tử đã ngồi trở lại chỗ, hướng chủ vị nâng chén cười nói: "Hôm nay gặp được Tam tiểu thư liền cảm thấy thân thiết, sau khi yến hội kết thúc muốn cùng Tam tiểu thư trò chuyện, không biết có thời gian hay không?"
Cỗ uy áp vừa rồi không còn sót lại chút gì, Lận Ngưng Hà cảm thán tốc độ lật mặt của hắn ta, vừa định mở miệng lại bị Lận Ngô Bân giành nói trước.
"Có thời gian, có thời gian, Hà Nhi không có chuyện gì gấp."
Cha à, cha bán con gái giỏi thật đấy.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 23 |