Đêm ở thành Thiên Tương (2)
Chậc, Tam hoàng tử này thật sự không biết nặng nhẹ!
Nghĩ đến đây, Lận Ngưng Hà vô thức bước nhanh hơn, nếu không phải bộ váy áo này hành động bất tiện, nàng đã muốn chạy về rồi.
Haizz, sớm biết vậy đã không nói những lời kia với Chính ca, lực chú ý đều đặt ở trên người mấy vị hoàng tử này.
Một bên thầm oán chính mình, một bên tăng tốc bước đi, rất nhanh, cửa vườn viết Hàn Hương Viên liền xuất hiện ở trước mắt. Xuyên qua cửa vườn, Lận Ngưng Hà nhìn thấy đèn phòng nha hoàn bên cạnh phòng ngủ đang sáng, liền vội vàng đi về phía đó.
- Thanh Nhi!
Đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy một cô nương mặc váy áo màu xanh ngồi ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, thần sắc có chút tan rã.
Nghe thấy Lận Ngưng Hà vội vàng kêu gọi, Thanh Nhi lập tức hoàn hồn, vô thức lau gò má, "bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Lận Ngưng Hà, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Nhìn thấy một màn này, Lận Ngưng Hà đau lòng cực kỳ, không để ý tới váy áo hoa lệ liền ngồi xuống, ôm thân thể mềm mại của Thanh Nhi an ủi.
- Không sao, không sao rồi, đều đã qua.
- Ô ô, tiểu thư, đều là Thanh Nhi không tốt, Thanh Nhi không phải cố ý muốn hại tiểu thư.
Lại là sợ mình gây thêm phiền toái cho mình mới khóc sao...
Lận Ngưng Hà ôm chặt hơn.
Kỳ thật Thanh Nhi chắc không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì người của Tam hoàng tử mang nàng vào để cho nàng theo bản năng cho là mình phạm lỗi lầm gì hại đến ta.
- Không có chuyện đó, Thanh Nhi ngoan nhất, làm sao lại hại ta chứ? Tam hoàng tử không có ác ý gì, chỉ là phương pháp có chút thô lỗ, ta ở chỗ này liền không có việc gì, sờ sờ lông là không sợ.
Không ngừng vuốt ve mái tóc Thanh Nhi, cảm giác tiếng nức nở nhỏ đi một chút, sau khi tâm tình ổn định, Lận Ngưng Hà lúc này mới buông Thanh Nhi ra, lấy tay dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng.
- Tam hoàng tử hắn... Thanh Nhi... Không, không phạm sai lầm chứ... Không gây thêm phiền toái cho tiểu thư nhỉ?
Nước mắt gần như ngừng lại, nhưng Thanh Nhi vẫn không nhịn được nức nở.
- Đừng lo lắng, thật sự không có việc gì, đều do Tam hoàng tử! Làm việc không suy tính hậu quả, dọa đến Thanh Nhi đáng yêu nhà chúng ta.
- Đừng, đừng nói như vậy, nếu như bị người nghe được, tiểu thư sẽ thảm.
- Hừ, Hàn Hương Viên của ta cũng không phải ai cũng có thể vào!
Không có mấy cơ quan sát thương, nhưng cơ quan cảnh giới thì khắp nơi đều có, nóc nhà đều đã được bố trí, ngoại trừ mình, Thanh Nhi và Trần mụ ra, ngay cả Lận Ngô Bân và Thịnh Mẫn cũng không biết phải đi như thế nào.
- Tiểu thư, đừng ngồi trên mặt đất, trên mặt đất lạnh.
Ngoài cửa, Trần mụ bưng một bát canh đi vào, nhìn thấy hai cô nương đều ngồi dưới đất liền vội vàng đặt bát canh lên bàn, đỡ hai người dậy.
- Ngươi đó, chỉ biết gây thêm phiền phức cho tiểu thư, có thời gian khóc không bằng tự kiểm điểm lại bản thân một chút!
- Trần mụ, đây căn bản không phải lỗi của Thanh Nhi, hơn nữa ta cũng không có việc gì, mụ đừng nói nàng.
Lận Ngưng Hà oán trách nhìn Trần mụ, ôm bả vai Thanh Nhi còn đang run rẩy đi đến bên giường.
- Tiểu thư, Trần mụ ngoài miệng sắc bén nhưng trong lòng mềm yếu, kỳ thật trên đường trở về bà ấy vẫn luôn an ủi ta.
Lận Ngưng Hà làm sao lại không biết, nhìn thấy Trần mụ bưng canh đi vào, rất dễ dàng liền biết chuyện gì xảy ra.
Ba người chủ tớ Hàn Hương Viên, nói là chủ tớ, kỳ thật càng giống một trưởng bối dẫn theo hai đứa trẻ. Trần mụ là vú nuôi của nàng, cũng là thị nữ bên người Tống di nương. Thanh Nhi thì là nha hoàn Tống di nương bố trí cho nàng.
Mà Tống di nương chính là mẹ ruột đoản mệnh của nàng.
- Tiểu thư, thứ cho lão thân lắm miệng, vừa rồi trên tiệc cập kê rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Cũng không có gì, thật ra Tam hoàng tử chính là tiểu Phương sơn dân ta từng đề cập với các ngươi.
- Ồ... Sơn dân kia... Đợi đã! Tiểu thư vừa nói là Tam hoàng tử?!
Lời này vừa nói ra, ngay cả Thanh Nhi cũng ngây ngẩn cả người, tay bưng bát canh cũng buông xuống.
- Ơ? Tiểu thư, Tam hoàng tử là sơn dân kia? Quan hệ của tiểu thư với hắn không phải rất tốt sao?
- Tiểu thư, người cần phải suy nghĩ cho kỹ, gả vào hoàng gia là hoàn toàn dựa vào chính mình, lão gia có thương người cũng không giúp được.
- Ta...
- Nhưng tiểu thư gả vào hoàng gia cũng có thể thành một đoạn tình sử giai thoại, khi còn bé khai sáng cho Tam hoàng tử trốn ra ngoài chơi, sau khi lớn lên nắm tay con trai cùng nhau già đi, ôi chao, giống như câu chuyện trong thoại bản vậy.
- Dừng, dừng, đây là đâu với đâu vậy, tư duy cũng quá nhảy vọt đi. Còn ngươi nữa, đã khỏi hẳn rồi phải không?
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |