Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Phàn Nghệ

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

"Chính ca..." Lận Ngưng Hà rất cảm động, cảm giác an toàn mà Tần Chính Văn mang đến cho nàng vượt xa Hàn Hương Viên dày đặc cơ quan, thậm chí là trung tâm nhất, phòng ngủ ẩn giấu sát chiêu cũng kém xa hắn.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Lận Ngưng Hà đỏ lên, nàng đột nhiên nhớ tới câu hỏi lúc trước của Lận Hân Mính: Vì sao nàng phải bố trí nhiều cơ quan như vậy ở Hàn Hương Viên?

Đúng vậy, tại sao vậy?

Nơi xa, Tần Thư Kỳ đi tới bên này, thừa dịp lực chú ý của Tần Chính Văn bị dời đi, Lận Ngưng Hà bình phục tâm tình của mình, cùng nhau nghênh đón.

Địa điểm tổ chức yến hội cách phủ Lục hoàng tử không xa, trước khi xuống xe, Lận Ngưng Hà mang khăn che mặt và nón rộng vành, sau khi chuẩn bị thỏa đáng mới ra hiệu cho mã phu kéo rèm.

Tần Chính Văn và Tần Thư Kỳ đã chờ ở bên ngoài, xung quanh có không ít người lục tục chạy đến, có người xuống xe, có người đi vào trong hội trường, nhưng lúc này, bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía này.

Ngũ hoàng tử Tần Thư Kỳ hiếm có người quen biết, nhưng không có người nào không biết Tần Chính Văn, thấy hắn chờ ở bên cạnh xe ngựa, đều rất tò mò người bên trong là ai.

"Ai lại kiêu ngạo như vậy muốn Lục hoàng tử tự mình đi chờ?"

"Là vị hoàng tử công chúa nào?"

"Thọ yến của Hoàng Thượng sắp tới, nói không chừng Tứ hoàng tử sẽ trở về."

"Ôi chao, các ngươi nói xem, không phải là Lận Ngưng Hà kia chứ?"

"Thật sự có khả năng, nàng ta và Lục hoàng tử đi lại gần nhất, nhưng còn chưa thấy qua hai người đồng thời tham dự yến hội."

"Muốn tham dự thì đã tham dự từ sớm rồi, sao lại lâu như vậy cũng không có, theo ta thấy Lận Ngưng Hà kia cũng không có nhiều bản lĩnh, trong xe ngựa hơn phân nửa không phải nàng ta."

"Ơ! Ta thấy tỷ tỷ chính là không ăn được nho nói nho chua, lúc trước tỷ tỷ và Chử Yến gửi thiếp mời cho Lục hoàng tử lại không thấy người ta đến, chỉ sợ, là ghen ghét người ta a."

"Ngươi!"

"Đừng ồn ào đừng ồn ào, người đi ra rồi."

Người xem náo nhiệt nhao nhao nhìn xe ngựa, chỉ thấy từ trên xe bước xuống là một vị nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt, chỉ có điều nón lá che khuất đại bộ phận đặc thù của nàng ta, coi như là người quen cũng không dám nhận, càng không cần nói tới những quần chúng hóng hớt này.

"Xì! Tản rồi tản đi."

Che khuất rồi còn nhìn cái gì, quần chúng hóng hớt tan rã trong không vui, có mấy người nghĩ lát nữa có nên kết bạn một phen hay không, mang theo tâm tình khác nhau, mọi người đi về phía hội trường.

Lận Ngưng Hà không biết những chuyện này, nàng ta chỉ biết sau khi xuống xe liền có Huyền Vệ đi theo sau lưng nàng ta, Tần Chính Văn cho nàng ta một ánh mắt an tâm, nói: "Vũ Vân tiểu thư, yến hội lần này ở cùng ta là tốt rồi, bảo đảm người thấy vui vẻ."

"Đa tạ Tần ca."

Tần Thư Kỳ ở bên cạnh cũng tới góp vui: "Ta có xưng hô đặc thù gì không? Cũng không thể gọi ta là "Ngũ ca" được."

"Đương nhiên là gọi ngươi là Ngũ hoàng tử điện hạ rồi, Ngũ ca sao lại hỏi loại vấn đề này?"

Đáp án quá mức nhàm chán, Tần Thư Kỳ cảm thấy mình bị loại trừ khỏi đoàn thể nhỏ, hừ hừ hừ đi về phía trước, hai người rất ăn ý cười một cái, cùng nhau đi theo.

Ba người đi trên đường, thỉnh thoảng có người hành lễ với Tần Chính Văn, sau đó tò mò nhìn về phía Lận Ngưng Hà, thấy nàng ta không có ý nói chuyện thì chỉ có thể từ bỏ.

Lận Ngưng Hà hiểu tại sao bọn họ lại như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng xuất hiện với hình tượng như vậy, hơn nữa che chắn còn kín đáo hơn nhiều so với Tần Thư Kỳ, cho nên Lận Ngưng Hà không để ý.

Chỉ cần ở bên cạnh Chính ca, ta sẽ an toàn!

Nghĩ vậy, Lận Ngưng Hà nhìn thoáng qua Tần Chính Văn, không tự giác mà nở nụ cười.

Tần Chính Văn không nhìn thấy vẻ mặt của Lận Ngưng Hà, lầm tưởng nàng ta có chút không được tự nhiên, liền hỏi: "Bằng không để Huyền Vệ giúp ngươi chống đỡ đi."

"Không sao, Chính ca vẫn nên nói với ta về tính chất của bữa tiệc này đi, ta không thấy nơi tập kết như vậy."

"Yến này gọi là Hội Phàn Nghệ, chia làm bốn phần: Cầm nghệ, Ca vịnh, Võ thuật và Vũ đạo. Người tham gia có thể mặc sức biểu hiện bản thân, ở đây không phân cao thấp, chỉ giao lưu, không thể so bì, chỉ có thể đọ nghệ. Đương nhiên, người không am hiểu những thứ này cũng có thể tham gia, coi như thưởng thức, nhưng nếu bình phẩm, dìm người này, nâng người kia, một khi bị phát hiện, cả đời không được tham gia."

"Quy củ này cũng thật thú vị, không có chút lực độ chấp hành là không được, ban tổ chức là ai?"

"Hoàng hậu. Thế nào, lực độ chấp hành đủ mạnh chưa?"

"Đủ rồi, đủ rồi."

Vừa nói, Tần Chính Văn vừa dẫn hai người dừng lại, cách đó không xa là một đình hóng mát, bên cạnh đình có rất nhiều người vây quanh, ở giữa là một mỹ nhân yểu điệu, Lận Ngưng Hà liếc mắt một cái liền nhận ra người này.

"Phòng Tâm Nhu! Đây chẳng phải là Phòng Tâm Nhu, một trong tứ mỹ kinh thành sao!"

Tần Chính Văn dường như đã sớm biết, hết sức bình tĩnh, cười nói: "Thế nào, chuyến này đến đây không uổng công. Mỗi lần Hội Phàn Nghệ đều có Phòng Tâm Nhu, đây là một điểm sáng lớn, có thể không ngừng hấp dẫn người tham gia đến đây chiêm ngưỡng phong thái của nàng."

Phòng Tâm Nhu không hổ là một trong tứ mỹ kinh thành, dáng vẻ có chút yếu đuối, phối hợp với sự nỗ lực khi đặt đàn, từng giây từng phút lay động trái tim của những người xung quanh, người xem luôn nảy sinh ý nghĩ muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng cho dù có hỏi, cũng chỉ nhận được lời cảm tạ từ chối.

Theo lời Phòng Tâm Nhu mà nói, nàng không phải là không thể di chuyển, chỉ là đàn là sinh mệnh của nàng, đối đãi tự nhiên phải cẩn thận một chút.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.