Hoàng hậu gửi thư (2)
Tháng này Lận Ngưng Hà để Trầm Hương dạy mình một số phương pháp cầm đao, dùng đao của nữ tử, nàng dần dần hiểu được làm thế nào để không làm mình bị thương, cũng không bị người khác đoạt đao, cho nên, chế tác "Vệ Toàn" liền được đưa vào danh sách công việc.
Tiện thể nhắc tới, "Vệ Toàn" là tên Lận Ngưng Hà đặt cho chiếc ô công cụ đa dụng.
Thanh Nhi và Diệp Tử mua thức ăn trở về, thấy Lận Ngưng Hà ở trong sân, bèn đi thẳng tới, đưa một phong thư tới, nói: "Tiểu thư, đây là lão gia bảo Thanh Nhi giao cho người."
Lận Ngưng Hà phủi phủi vụn gỗ trên tay, hờ hững nhận lấy thư, sau khi nhận rõ ấn ký trên đó, thì giật nảy cả mình, chợt mở ra đọc.
Nội dung bức thư không dài, đại ý là để Lận Ngưng Hà nhất định phải tham gia thọ yến của Hoàng thượng, góc dưới bên phải có phượng ấn của Hoàng hậu.
Hoàng hậu? Ta đã gặp bà ta chưa?
Thọ yến của Hoàng thượng, bách quan khẳng định phải mang theo gia quyến tham gia, nhưng loại chuyện này chắc chắn không tới phiên Lận Ngưng Hà, bình thường là vợ chồng Lận Ngô Bân mang theo Lận Tướng Quyền hoặc là Lận Hân Mính đi.
Lúc thọ yến, Lận Ngô Bân làm quan viên, tự nhiên là ngồi ở chủ hội trường, cách Hoàng thượng tương đối gần, mà gia quyến thì ở phân hội trường cách đó không xa, đương nhiên, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy Hoàng thượng, bởi vì phải quỳ lạy hành lễ vào giờ lành.
Sự chú ý trở lại trên thư, Hoàng hậu chỉ định Lận Ngưng Hà phải đi, điều này làm cho nàng có chút bất an, nghe Thanh Nhi nói là nhận từ chỗ Lận Ngô Bân, Lận Ngưng Hà vội vàng đi ra ngoài Hàn Hương Viên.
Trên đường hỏi thăm Lận Ngô Bân đang ở đâu, biết được ở Tam Tư Viên, Lận Ngưng Hà liền đi thẳng tới đích.
Ra đến cửa, cho hạ nhân thông báo, mấy hơi sau, hạ nhân liền trở về, dẫn theo Lận Ngưng Hà đi vào phòng, đập vào mắt là Lận Ngô Bân đang chờ nàng trước bàn, bên cạnh là Chu Nương.
Tiện thể nhắc tới, cách mười hai năm, trong bụng Thịnh Mẫn đã có sinh linh mới, mà Chu Nương, người được nàng ta tín nhiệm, sẽ thay thế nàng ta hầu hạ Lận Ngô Bân trong một số thời điểm nhất định.
"Tam tiểu thư tới rồi, thiếp thân cho người đi chuẩn bị chút nước trà." Chu Nương đứng dậy hành lễ, nàng ta giỏi về quan sát, rất dứt khoát tìm lý do rời khỏi nơi này.
Lận Ngưng Hà thích như vậy, khẽ gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Lận Ngô Bân, hành lễ nói: "Phụ thân, Hà nhi tới đây có việc muốn bàn bạc."
"Ngồi đi, ta biết ngay là con sẽ đến." Lận Ngô Bân chỉ vào ghế, nói: "Lá thư đó sáng nay đã được đưa đến phủ, ta thấy người nhận là con, còn có phượng ấn, nên không dám chậm trễ."
"Hà nhi chính là vì việc này mà đến, thư là do Hoàng hậu gửi tới, bà ta bảo con nhất định phải tham gia thọ yến của Hoàng thượng."
"Thọ yến của Hoàng thượng lại là ngày vui của thiên hạ, Hà nhi không ngại tham gia một chút, vừa hay gần đây thường xuyên thấy con và Lục hoàng tử ra ngoài, sớm gặp Hoàng thượng một lần cũng không phải chuyện xấu."
Lận Ngưng Hà nhất thời không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Lận Ngô Bân, suy nghĩ một lát mới hiểu được, nói: "Phụ thân, Hà nhi và Chính ca không phải như người nghĩ... Nhưng cái này không quan trọng, mấu chốt là hành động này của Hoàng hậu quá mức khả nghi, con không dám đi."
"Hà nhi à Hà nhi, lúc trước không nghe lời khuyên của phụ thân, bây giờ hối hận rồi?" Lận Ngô Bân thở dài, lắc đầu nói: "Ta vốn tưởng rằng Hà nhi biết rõ mình nên làm cái gì, mới thân cận với Lục hoàng tử, kết quả con cũng không biết."
"Hà nhi... Hà nhi khi ra ngoài đều đội nón tre, còn dùng tên giả để che giấu tung tích, Hoàng hậu sao có thể biết con là ai chứ?"
"Cái này phụ thân cũng không biết, Hà nhi không ngại hỏi Lục hoàng tử một chút, có lẽ hắn biết."
Lận Ngô Bân như vậy, Lận Ngưng Hà đột nhiên có chút cảm giác khác thường, tựa hồ mình một tháng nay chỉ lo chơi đùa, không có tới tìm Lận Ngô Bân, xảy ra chuyện mới biết tìm cha, quả thật có chút không ổn.
Lận Ngưng Hà đứng dậy đi đến phía sau Lận Ngô Bân, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, cười nói: "Là Hà nhi sai rồi, không nên chơi vui vẻ đến quên phụ thân, Hà nhi cam đoan về sau, cứ năm ngày sẽ đến tìm phụ thân một chuyến, chỉ cần phụ thân không phiền là được rồi."
Lận Ngô Bân không phải là người thế gia máu lạnh, thử hỏi có mấy phụ thân có thể chống đỡ được con gái mình làm nũng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Lận Ngưng Hà, lời nói thấm thía: "Hà nhi từ nhỏ đã có ý nghĩ của mình, phụ thân biết con luôn có thể nghĩ cách bảo vệ mình, những lời nói cũ rích ta sẽ không nói nữa, nếu Hà nhi đã nhận định Lục hoàng tử, phụ thân có thể làm, chính là sẽ dốc toàn lực giúp con."
"Không có chuyện đó." Lận Ngưng Hà lười giải thích quá nhiều, nàng cúi người ôm lấy Lận Ngô Bân, cảm nhận cảm giác bàn tay to của phụ thân vuốt ve trên đỉnh đầu mình, đứng dậy cười nói: "Phụ thân không cần lo lắng, chuyện tiệc mừng thọ con sẽ thương lượng với Chính ca."
"Haizz, mặc dù phụ thân không cảm thấy Lục hoàng tử thích hợp hơn Hạo An, nhưng Hà nhi đã thích, ta cũng không thể chia uyên rẽ thúy. Nhưng mà, phụ thân nói trước, trước khi thành hôn tuyệt đối không thể để cho hắn đụng vào con, hiểu chưa?"
"Ôi chao, phụ thân..."
"Bớt dùng lý do thoái thác kia đi, phụ thân chỉ hỏi con có hiểu hay không!"
"Hà nhi hiểu, Hà nhi ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo." Nhìn thấy Lận Ngô Bân nghiêm túc hẳn lên, Lận Ngưng Hà đành phải gật đầu đáp ứng, nhớ tới Văn Hạo An, chợt hỏi: "Nói đến mới nhớ, sao gần đây không thấy Văn công tử?"
"Hạo An tháng trước vừa mới vào triều làm quan, tự nhiên là bận tối mày tối mặt."
"Văn công tử thật sự đã làm quan rồi!"
"Xem ra Hạo An đã nói với con." Lận Ngô Bân nhìn Lận Ngưng Hà, hồi tưởng lại lời Văn Hạo An đã nói, nói: "Ta đoán không sai, Hạo An đột nhiên quyết định làm quan có liên quan tới con."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |