Hoàng hậu lại gửi thư (2)
“Vị này chính là Lận tam tiểu thư.” Lão giả sắc mặt hồng nhuận, nói chuyện trung khí mười phần, thoạt nhìn chính là người có thể trường thọ, nữ tử bên cạnh nhìn qua bất quá hai mươi tuổi, bộ dáng đoan chính, theo lão giả đi đến trước Nguyệt Động môn dừng lại.
“Khụ khụ, Thanh Nhi, hai vị này là...”
“Bẩm tiểu thư, vị này là Lý Thái y của Thái Y viện, một vị khác là cung nữ thiếp thân của Hoàng hậu nương nương.”
Cung nữ thiếp thân, vậy có phải là có phẩm hàm rồi không.
Lận Ngưng Hà nhờ Thanh Nhi giúp đỡ giả bộ suy yếu đứng dậy, nói: “Hai vị quang lâm Hàn Hương viên, tiểu nữ thất kính, mong được thứ lỗi.”
“Lận tam tiểu thư không cần như thế, chúng ta phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đây chẩn bệnh. Ngươi, đi lấy ghế cho Lý Thái y.”
Cung nữ nói với Thanh Nhi như thế, Thanh Nhi không dám thất lễ, vội vàng mang một cái ghế tới. Lý Thái y lấy gối mạch và tơ lụa ra, ngồi ở bên giường nói: “Lận tam tiểu thư có thể đặt tay lên đây rồi.”
Nghe vậy, Lận Ngưng Hà chỉ có thể cam chịu số phận, Lý Thái y đắp tơ lụa lên bắt đầu bắt mạch, ở giữa dường như phát giác được chỗ không đúng, lại để Lận Ngưng Hà thay một tay, thật lâu mới cười nói: “Thân thể của Lận tam tiểu thư không tốt lắm, có triệu chứng gì không?”
Lận Ngưng Hà tất nhiên là rất vui vẻ, thầm nghĩ thuốc của sư phụ thật lợi hại, mặt ngoài giả bộ suy yếu nói: “Khi thì ho, khi thì choáng váng, tiểu nữ từ nhỏ đã như thế, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là đỡ rồi.”
“Ừm, bình thường phải nghỉ ngơi bao lâu đây?”
Nhìn xem, đây chính là Thái y, làm việc chính là nghiêm túc.
“Có thể ba bốn ngày, có thể bảy tám ngày, tiểu nữ cũng không biết lúc nào mới có thể khỏe lại.”
“Ha ha, Lận tam tiểu thư nói đùa.” Lý Thái y vuốt râu mỉm cười, khiến Lận Ngưng Hà có loại dự cảm không tốt, chợt, Lý Thái y nói: “Theo ý của lão phu, một canh giờ sau là có thể khỏi.”
Lời này của Lý Thái y khiến Lận Ngưng Hà suýt chút nữa phá công, cung nữ nghe được hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm Lận Ngưng Hà, dưới hai tầng áp lực, nàng gắng gượng nói: “Tiểu nữ không hiểu ý của Lý Thái y...”
Cùng lắm thì một canh giờ sau nói muốn đi nhà xí, thuận tiện ăn thêm một viên.
Dường như nhìn ra ý nghĩ của Lận Ngưng Hà, Lý Thái y nói: “Dù sao lão phu cũng là đại phu, không hy vọng nhìn thấy có người hành hạ thân thể của mình, cho nên lắm miệng khuyên một câu, thuốc kia cố gắng đừng uống liên tục, chắc là Lận tam tiểu thư hiểu ý của lão phu chứ?”
Lận Ngưng Hà kinh ngạc đến quên cả diễn, cung nữ giận dữ nói: “Lận Ngưng Hà! Ngươi có biết tội của mình không!”
“Dân nữ...”
Lận Ngưng Hà vừa mới nhớ ra phải ngụy biện một chút, cung nữ liền từ trong tay áo lấy ra một đạo thánh chỉ, giơ ra cho Lận Ngưng Hà nói: “Lận tam tiểu thư hẳn là biết chữ, cho nên ta khuyên ngươi nghĩ kỹ rồi nói.”
Nhìn thấy chữ phía trên, Lận Ngưng Hà thiếu chút nữa ngất đi.
Hay lắm, ta giả bệnh có thể tính là tội khi quân? Tội khi quân không đáng giá như vậy sao?
Chửi rủa thì chửi rủa, thánh chỉ vừa ra đồng nghĩa với việc Hoàng thượng đích thân tới, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quỳ trên mặt đất, Lận Ngưng Hà cũng không tiếp tục diễn nữa, nói: “Dân nữ biết tội, dân nữ không thích nhiều người, cho nên mới nói dối với Hoàng hậu nương nương là đang bệnh, xin Hoàng hậu nương nương đại nhân đại lượng, bỏ qua cho dân nữ.”
“Tội khi quân là nói bỏ qua thì bỏ qua sao? Lận tam tiểu thư hẳn là biết đây là tội chém đầu nhỉ?”
“Dân nữ không dám!”
Nói dối một chút không tính là lừa gạt, nào đến mức tội khi quân chứ.
“Hừ, chỗ ta còn có một đạo khẩu dụ của Hoàng thượng, Lận Ngưng Hà tiếp chỉ!”
“Ngô hoàng vạn tuế! Dân nữ Lận Ngưng Hà tiếp chỉ!”
“Thê tử của trẫm cũng như trẫm, lừa dối Hoàng hậu cũng là tội chết, nhưng, trẫm nhớ đến Lận khanh lao khổ công cao, tam nữ còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ lần này coi như thôi.”
“Ngô hoàng vạn tuế! Tạ ơn trời đất!” Sau lưng Lận Ngưng Hà toát mồ hôi lạnh, tuy vừa rồi nói đến khi quân chém đầu, nhưng nàng không có cảm giác chân thực, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, đặc biệt liên tưởng đến vũ cơ bị xử tử kia, trong lòng càng sợ hãi, dù là nghe xong khẩu dụ, nàng cũng chưa hoàn hồn.
Chỉ lần này thôi, nói cách khác nàng không thể lừa Hoàng hậu. Về phương diện khác, Lý Thái y nhận ra Hư Mạch Hoàn, điều này gần như nói rõ Lận Ngưng Hà không thể không đi thọ yến.
Nhưng... Càng như vậy, nàng lại càng không dám đi.
Lận Ngưng Hà đứng dậy, phát hiện chân mình có chút mềm nhũn, dựa vào Thanh Nhi đỡ mới không ngã xuống, nhưng nàng phát hiện Thanh Nhi cũng đang phát run, liền gắng gượng đứng lên, hành lễ hỏi: “Xin hỏi vị cung quan này, Hoàng hậu nương nương vì sao nhất định muốn cho dân nữ đi thọ yến của Hoàng thượng?”
“Làm càn! Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao?”
“Không dám...”
“Lần này đến đây, còn có một phong thư của nương nương muốn giao cho ngươi, nương nương nói ngươi xem thư liền biết phải làm như thế nào.” Nói xong, cung nữ lấy ra một phong thư đưa cho Lận Ngưng Hà, chợt nhìn về phía Lý Thái y nói: “Lý Thái y, ta đưa ngài về Thái Y viện.”
“Cung tiễn Lý Thái y, cung tiễn cung quan.”
Tiễn hai người này đi, Lận Ngưng Hà mới ngồi phịch xuống giường, tay lại nắm thật chặt thư của Hoàng hậu.
Haizz, vẫn là xem Hoàng hậu nói thế nào đi...
Trước khi xem, Lận Ngưng Hà nói: “Thanh Nhi, ngươi bảo Lâm Hồng tìm Chính ca tới đây.”
Thanh Nhi rời đi, Lận Ngưng Hà mở thư, trong lòng khó chịu không nói nên lời, đã trải qua thánh chỉ và khẩu dụ tẩy lễ, Lận Ngưng Hà ngược lại không cảm thấy mình sống sót sau tai nạn, ngược lại cho rằng Hoàng hậu là cố ý làm như vậy.
Phiền chết đi được! Ngày nào cũng làm phiền Chính ca tới đây, không bằng trực tiếp tới phủ Lục hoàng tử cho rồi!
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |