Thọ Yến Năm
"Vậy sao có thể không biết Tĩnh triều chứ? ~~ chắc hẳn đã nghe câu chuyện về mỹ nhân rồi nhỉ?" Viên Quỳnh chỉ có thể coi Lận Ngưng Hà như học sinh học kém, nhưng câu chuyện về mỹ nhân Thập Thành Lận Ngưng Hà quá nổi tiếng, tranh luận về nàng chưa bao giờ ngừng.
Lận Ngưng Hà vẫn lộ vẻ nghi hoặc, Viên Quỳnh đột nhiên cảm thấy thần thái của Lận Ngưng Hà giống như người thời đại này, hình như nghe được lại như bỏ sót cái gì đó.
"Ngươi nói theo ta, "mỹ nhân Lận Ngưng Hà."
"Mỹ nhân Lận Ngưng Hà."
Nói như vậy mình vẫn còn có chút thẹn thùng, bất quá trước mắt xác nhận sự thật càng trọng yếu hơn.
?
?
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đột nhiên đọng lại.
Hai mặt ngơ ngác, Viên Quỳnh dẫn Lận Ngưng Hà đi tới thiên điện, hai người đi đến trước một tấm ván gỗ dài tám mét rộng hai mét, trên đó dán từng tờ giấy.
Trong mắt Viên Quỳnh, phía trên này đã bị nàng viết lít nha lít nhít, là đại sự Vĩnh Hưng Đế cùng hai vị hoàng đế trước sau đã xảy ra. Đây là vì nàng biết đoạn lịch sử này nhưng lại không nói ra được, mặc dù viết ra người khác cũng không nhìn thấy, cho nên nàng mang những gì biết viết xuống, cung nữ nếu có thể nhìn thấy đồ vật mới đại biểu sự tình phát triển tiếp theo.
Như vậy, Lận Ngưng Hà có thể nhìn thấy hay không cũng rất mấu chốt.
"Ngươi có thể đọc đến đâu?"
"Ừm... Nơi này, Tứ hoàng tử Tần Song Hi mới lộ tài hoa."
"Ngay cả ~~~~ đều không nhìn thấy?"
"Chị Viên nói cái gì? Hình như trong đó có lời gì đó không nói ra."
"Lại sang phải?"
"Tất cả đều trống không."
Viên Quỳnh vô thức lui về sau một bước, nàng nhìn chằm chằm vào tấm bảng chi chít chữ, tâm trạng tha hương ngộ cố tri đột nhiên trở nên quỷ dị.
Lận Ngưng Hà cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đành phải đứng đó chờ Viên Quỳnh. Hồi lâu sau, Viên Quỳnh đi sang một bên, vẫy tay với Lận Ngưng Hà.
"Ngươi hãy kể lại lịch sử thời đại của ngươi cho ta nghe."
"Bắt đầu từ đâu?"
"Bắt đầu từ chỗ ngươi cảm thấy không giống."
"Ồ, điểm khác biệt đầu tiên là ở thời Tam Quốc, Tào Ngụy thắng..."
Có lẽ Viên Quỳnh đã chuẩn bị tâm lý, nên trong quá trình Lận Ngưng Hà kể, không thấy biểu cảm của nàng có gì thay đổi.
Lận Ngưng Hà kể đến trước khi mình xuyên không, giữa chừng có cung nữ vào châm trà, nàng nhuận giọng hỏi: "Thế nào, có chỗ nào không giống với Viên tỷ biết không?"
"Chẳng chỗ nào giống cả." Nói xong, Viên Quỳnh bình tĩnh uống một ngụm trà, rồi nói: "Hóa ra trong thế giới của ngươi còn có chuyện này, nhưng những điều đó không quan trọng, mấu chốt là ngươi không biết lịch sử Đại Tĩnh, ta cũng không nói ra được."
Hai người họ đều là người đã trải qua hai thời đại, đại khái có thể đoán được vì sao Lận Ngưng Hà có thể nói ra, còn Viên Quỳnh thì không. Đơn giản là vì Viên Quỳnh đang nói về lịch sử chưa xảy ra ở thế giới này.
Hiệu ứng cánh bướm? Nghịch lý thời không? Bất kể là cái nào, tóm lại Viên Quỳnh không thể nói ra, nàng đã từng thử thay đổi lịch sử, nhưng lại phát hiện những chuyện lớn như vậy nàng đều không thay đổi được.
Hạc Đỉnh Hồng cũng vì điểm này sao? Nếu không tại sao Lận Ngưng Hà uống vào lại không sao?
Vừa nghĩ đến đây, cung nữ thân cận của Viên Quỳnh trở về, Viên Quỳnh suy nghĩ hồi lâu, ra hiệu cho cung nữ nói thẳng.
"Nô tỳ tra được, thật ra là thái y phối dược đã tráo rượu và Hạc Đỉnh Hồng của mình, lúc nô tỳ đến Thái Y Viện, thái y kia đã trúng độc bỏ mình."
Đợi cung nữ rời đi, Lận Ngưng Hà nhịn không được nhíu mày nói: "Thì ra, tỷ thật sự muốn hạ độc ta."
"Đúng vậy." Viên Quỳnh thẳng thắn thừa nhận, nàng không hề né tránh ánh mắt của Lận Ngưng Hà, nói tiếp: "Ta không thể nói ra lịch sử tiếp theo, nhưng ta vẫn nói câu kia, vì thiên hạ thương sinh, vì xã tắc Đại Tĩnh, ta không thể không hạ độc Bình Lương."
"... Chẳng lẽ là lỗi của ta sao?"
Viên Quỳnh lắc đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Ít nhất trong báo cáo nghiên cứu của ta, ta có thể rất có trách nhiệm nói với ngươi, tuyệt đối không phải lỗi của ngươi. Nhưng cho dù ngươi không biết lịch sử Đại Tĩnh, thân là người hiện đại ít nhiều cũng có thể hiểu, rất nhiều chuyện không đơn giản chỉ là đúng sai."
"..."
Nhìn lịch sử mà nói, ai cũng có thể nói một câu vì thiên hạ mà phải có người hy sinh, nhưng nếu người cần hy sinh là chính mình, chỉ sợ không phải ai cũng có thể hiên ngang lẫm liệt đồng ý.
Ít nhất Lận Ngưng Hà không làm được.
"Thật ra ta đã đắn đo rất lâu có nên hạ độc ngươi hay không, dù sao điều này đi ngược lại chủ trương từ trước đến nay của ta. Ta đã từng rất tò mò, Lận Ngưng Hà rốt cuộc là người như thế nào? Là nhất tần nhất tiếu yêu mị tự sinh? Hay thuần khiết như tuyết, tĩnh lặng như ánh trăng? Hôm nay gặp mặt, ta phát hiện thật ra đều không phải."
"Tỷ thất vọng rồi?"
"Không, ta đã nhận ra. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ những mỹ nhân họa quốc ương dân trong lịch sử cũng không có ý nghĩ đó." Viên Quỳnh hiểu rõ, nguyên nhân trong này quá nhiều, lịch sử cũng chưa chắc hoàn toàn là thật, cho nên nàng không nghĩ đến những điều đó nữa, ngược lại nói: "Nhưng ngươi không cần lo lắng, chuyện hại người vô duyên vô cớ, ta không thể hạ quyết tâm lần thứ hai, đặc biệt là khi nhìn vào mắt ngươi."
Theo cảm nhận trực quan của Viên Quỳnh, điểm đặc biệt nhất của Lận Ngưng Hà chính là đôi mắt như nai con, khi nhìn ngươi dường như có thể phản chiếu ánh sáng và bóng tối trong lòng ngươi.
U u lộc minh, thực dã chi tần.
Viên Quỳnh thật sự rất thích Lận Ngưng Hà, đối với Lận Ngưng Hà, suy nghĩ của nàng từ phẫn nộ bất bình kiếp trước, đến bây giờ là tiếc thương, nàng cảm thấy Lận Ngưng Hà nên sống một cuộc sống tự do tự tại, nhưng...
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |