Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Lâm thôn (Trung)

Phiên bản Dịch · 1160 chữ

Dứt lời, Trầm Hương từ một bên đi tới, lấy ra một tấm da mặt, đại khái ướm thử một chút trên mặt Lận Ngưng Hà, liền gật đầu với Tần Chính Văn.

"Xem ra ngươi sớm biết những chuyện này, đã sớm chuẩn bị xong rồi nha."

"Kỳ thật ta đã suy nghĩ thật lâu có nên để nàng đi cùng hay không, nhưng phần ngụy trang này đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đề phòng bất cứ tình huống nào, lần này là trùng hợp dùng đến."

Nghe vậy, Lận Ngưng Hà nhìn đống linh kiện, thở dài nói: "Được."

Tần Chính Văn có thể nghe ra trong giọng nói Lận Ngưng Hà mang theo ý tứ thỏa hiệp, đã thấy nàng trực tiếp tìm Trầm Hương nói: "Đeo lên giúp ta đi."

"Tiểu thư đừng vội, đeo mặt nạ này cần chuẩn bị trước, mời đi theo ta."

Thẳng đến khi hai nàng rời đi, Tần Chính Văn cũng không thể nói ra cái gì.

Có phải Tiểu Ngưng tức giận rồi không? Nhưng nếu như nàng không muốn đi, nói thẳng ra là được rồi, ta cũng không nói nhất định phải đi.

Tần Chính Văn quay đầu nhìn thoáng qua đống linh kiện, nghĩ thầm chẳng lẽ là bởi vì bị quấy rầy ý tưởng ghép cơ quan? Trước đó chưa từng nghe nói Lận Ngưng Hà sẽ tức giận vì chuyện này.

Không bao lâu, Trầm Hương mang theo Lận Ngưng Hà trở về, cũng bôi lên một ít thuốc mỡ, sau đó mới đeo mặt nạ, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành biến thành một vị phụ nhân đoan trang thanh tú.

Hả? Tiểu Ngưng nàng...

Không biết có phải là bởi vì Lận Ngưng Hà cố ý hay là vấn đề mặt nạ, Tần Chính Văn nhìn không quá rõ biểu tình của Lận Ngưng Hà.

"Tiểu Ngưng, nếu như nàng muốn ở chỗ này làm cơ quan không phải là không được."

"Không cần Chính ca, theo như kế hoạch đã định là được, cơ quan khi nào làm đều được."

Trong giọng nói vẫn không nghe ra tức giận hay không, Trầm Hương chuẩn bị xong liền rời đi trước, đợi Lận Ngưng Hà thu dọn xong túi xách, Tần Chính Văn mới tới gần.

"Tiểu Ngưng, tâm tình nàng không tốt."

"Không có."

"Thật sự không có việc gì sao? Tiểu Ngưng,..."

"Chính ca, huynh đừng làm như ta là bạn gái phiền phức được không."

"Không có việc gì là tốt rồi, hắc hắc." Tần Chính Văn an tâm đi về phía trước, không nghe thấy Lận Ngưng Hà than nhẹ một tiếng.

Lần này vào thôn là vì dò xét tình báo, không nên động thủ, nhưng vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn. Cho nên Tần Chính Văn an bài hơn mười người tiếp ứng ở trong rừng rậm, đội ngũ bên ngoài chỉ có ngụy trang thành hộ vệ, xa phu và thị nữ năm người.

Thân phận chuyến đi này của Tần Chính Văn là thương nhân Hàng Châu, Lận Ngưng Hà là phu nhân của hắn.

"Chúng ta tới đây một là vì bàn chuyện làm ăn, hai là bởi vì nàng thích phong cảnh điền viên cùng núi sông cỏ cây, cho nên mang nàng tới giải sầu."

Trên đường đi đến địa điểm tập hợp, Tần Chính Văn giảng giải cho Lận Ngưng Hà một phen, Lận Ngưng Hà nghiêm túc ghi nhớ, lại hỏi: "Người chúng ta tìm là thân phận gì?"

"Hắn tên Ngưu Đồ, xuất thân từ Tam Lâm thôn, hiện tại trong thành Lâm Châu buôn bán đủ loại vải vóc. Bởi vì năm nay Lâm Châu sản xuất khá nhiều tơ lụa, các nhà đều không thiếu vải, Vương gia mượn cơ hội này ép giá vải vóc xuống, cho nên việc buôn bán của hắn không tốt lắm, đang cần bán vải vóc đi nơi khác."

"Ừm, nếu lần này lấy tình báo làm chủ, vậy chúng ta có biết gia thất của Ngưu Đồ không?"

"Có một vợ một trai hai gái, trong nhà còn có mẹ già, trước mắt một vợ một nữ theo hắn làm kinh doanh ở thành Lâm Châu, một trai một gái và mẹ già ở Tam Lâm thôn."

Trong lòng Lận Ngưng Hà đã hiểu rõ, đoàn người vừa vặn đến điểm tập hợp.

"Ha ha, cảnh sắc Tam Lâm thôn chúng ta là nhất nhì ở toàn bộ Lâm Châu, hơn nữa Chu phu nhân còn thích phong cảnh điền viên, vậy thật đúng là đến đúng chỗ rồi."

Tần Chính Văn lần này vì muốn thể hiện mình là con trai của một phú hào ở Hàng Châu, đã thuê một cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa, thùng xe rộng rãi, trang trí tinh xảo, đừng nói vợ chồng Ngưu Đồ, ngay cả Lận Ngưng Hà cũng là lần đầu tiên ngồi một cỗ xe tốt như vậy.

Phu nhân Ngưu Đồ tương đối an tĩnh, Lận Ngưng Hà thấy Ngưu Đồ nói chuyện dường như không bao giờ hết, lại khó có thể chắt lọc ra tin tức hữu dụng gì, liền đưa mắt ra hiệu cho Tần Chính Văn.

"Ông chủ Ngưu thật là bác học, chuyện ở nông thôn hay trong thành đều hiểu biết rất nhiều, nhưng chúng ta vẫn phải bàn chuyện làm ăn, hay để Ngưu phu nhân nói với vợ ta về Tam Lâm thôn, thế nào?"

"Hay hay, giữa nữ nhân với nhau tự nhiên sẽ nói chuyện nhiều hơn một chút. Thúy Nhi, nàng đi nói chuyện với Chu phu nhân đi."

Nói chuyện làm ăn có thể moi ra không ít tình báo, nhưng thương nhân nhiều tâm nhãn, tiến độ của Tần Chính Văn sẽ chậm một chút, giữa nữ nhân với nhau sẽ đơn thuần hơn.

"Ngưu phu nhân bảo dưỡng thật không tệ, căn bản nhìn không ra là người ở tuổi này."

"Chu phu nhân quá khen, dáng người của ngài thoạt nhìn cũng không giống người đã từng sinh con."

Nghe vậy, Lận Ngưng Hà trong lòng cả kinh, nhớ tới trong quần áo của mình có độn thêm một ít đồ, liền biết Ngưu phu nhân lời này chỉ là khách sáo mà thôi.

"Ai, sinh con đúng là đại kiếp nạn của nữ nhân chúng ta." Lận Ngưng Hà nói với giọng điệu của người từng trải, phát huy năng lực diễn xuất đến mức tận cùng, than thở nói: "Hoài thai mười tháng phải cẩn thận đủ đường, một khi sinh nở sẽ giống như là qua Quỷ Môn quan, nếu không phải nam hài còn dễ dàng bị bà bà chì chiết."

Lời nói của Lận Ngưng Hà thực sự chạm đến tâm tư của Ngưu phu nhân, bà ta liên tục gật đầu, nhìn thoáng qua Ngưu Đồ đang trò chuyện sôi nổi, lại im lặng.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.