Một chút chuyện thường ngày (2)
“Ngươi có ý gì?” Lận Ngưng Hà chớp chớp mắt, phản ứng lại, đây hình như không phải khen mình, bĩu môi cau mày nói: “Ngươi đang nói ta ngốc!”
Nghe vậy, Tần Chính Văn vội vàng lắc đầu, giải thích: “Ý của ta là, bình thường mà nói Vương gia sẽ không làm như vậy, bởi vì một khi để lại dấu vết có thể chứng minh là Vương gia làm, bản gia kinh thành cũng sẽ chịu đả kích. Đối với thế gia mà nói, làm chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng tới lợi ích cốt lõi, cho nên cho dù Lâm Châu thật sự bị điều tra ra, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm.”
“Ồ.” Lận Ngưng Hà không ý thức được Tần Chính Văn kỳ thật vẫn đang nói mình ngốc, nàng xoã mái tóc mềm mại ra sau lưng, sau đó đơn giản dùng cây trâm làm kiểu tóc, lúc này mới kéo Tần Chính Văn đi tới khu làm việc của mình.
“Cho ngươi xem thành quả của ta trong khoảng thời gian này.”
Đập vào mắt là mấy cái nỏ, Tần Chính Văn có thể nhìn ra một cái trong đó là nỏ thành phẩm hắn cho người mang tới, còn lại đều là Lận Ngưng Hà tự lắp ráp, trong đó một cái nhìn giống bán thành phẩm khiến hắn chú ý.
“Cái nỏ kia là thành phẩm sao?”
“Đúng vậy, đây là thứ dùng cho cơ quan, ta muốn cho ngươi xem chiếc bên trái.” Lận Ngưng Hà ôm lấy nỏ và mũi tên, mang theo Tần Chính Văn đi ra sơn động, sau đó đem mũi tên đặt trên mặt đất, đưa nỏ cho hắn nói: “Ta cải tiến nỏ thành phẩm ngươi đưa tới, nhưng ta kéo không ra, ngươi có thể giúp ta thử uy lực một chút.”
Tần Chính Văn thử kéo dây cung, phát hiện quả thật so với trước đó chặt hơn một chút. Nỏ thành phẩm vì phổ biến sử dụng là chế thức, muốn tăng cường uy lực ngược lại đơn giản, chỉ là…
“Ngươi dùng cái này làm cơ quan, chính mình cũng kéo không nổi, còn dùng như thế nào a?”
“Hì hì, cơ quan mà, đương nhiên là cơ quan đi thao tác rồi, ta không chỉ kéo một cái, còn phải kéo một dãy, về phương pháp ta tạm thời giữ bí mật, ngươi giúp ta thử uy lực thế nào trước.”
Cơ quan là điểm mù tri thức của Tần Chính Văn, hắn chỉ có thể làm theo, mũi tên xé gió mà ra, hung hăng đóng đinh trên bia đứng ở xa xa.
Hai người đi qua, Tần Chính Văn rút mũi tên ra, tán thưởng nói: “Suýt chút nữa bắn xuyên qua bia, thật sự là thần kỳ, rõ ràng lực kéo chỉ lớn một chút, nhưng uy lực lại tăng cường không ít… Nhưng mà độ chính xác đúng là kém hơn rất nhiều.”
“Ngươi còn rất tự tin, không có khả năng là ngươi bắn không chuẩn sao?”
“Hừ, Chính ca của ngươi ta không dám nói là bách bộ xuyên dương, nhưng khoảng cách này dùng cung cũng có thể bảo đảm trúng hồng tâm, nỏ càng đơn giản hơn.”
“Biết rất nhiều nha.” Lận Ngưng Hà cầm nỏ, ấn dây cung, thở dài nói: “Đây đúng là cái giá phải trả để ta tăng cường uy lực, chỉ tiếc kiếp trước chưa từng tháo nỏ tổng hợp, cho nên ta thủy chung bắt chước không được linh kiện kia.”
Tần Chính Văn cũng chưa từng tháo nó ra, nhưng hắn biết vật liệu của nỏ tổng hợp đều là sản phẩm của khoa học kỹ thuật hiện đại, thời cổ đại chắc hẳn không thể phục chế.
“Ngươi có thể tăng uy lực của nỏ lên tới loại trình độ này đã rất tốt rồi.”
Con người đều thích được khen ngợi, chỉ là lời khen của Tần Chính Văn vẫn lý trí hơn một chút, Lận Ngưng Hà biết mình làm còn chưa đủ, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể làm được đến mức này.
“Nỏ sau khi trở về thì điều chỉnh lại, nếu hôm nay ngươi không có việc gì, có thể đi trang viên với ta một chuyến hay không, thời gian dài không qua, tính toán thời gian thì thư của bà cụ hẳn là đã đến.”
Lận Ngưng Hà bị bắt đi, sau đó trốn ra ngoài hội hợp với Tần Chính Văn, sau đó đi trang viên một lần, một là để Trần mụ yên tâm, hai là bảo người trong trang viên không được truyền lời đồn đại. Trong khoảng thời gian này nàng đã báo bình an cho Từ Manh và các sư phụ sư tỷ, chỉ là từ đầu đến cuối nàng không nhìn kỹ trang viên là cái gì.
Thấy Tần Chính Văn gật đầu đi an bài, Lận Ngưng Hà nhìn bóng lưng của hắn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu.
Trang viên kia với mình mà nói là cái gì?
Trước kia là phương pháp nàng không cần lập gia đình, sau khi gặp lại Tần Chính Văn còn thêm một nguồn kinh tế ổn định để chống đỡ nàng có thể du sơn ngoạn thủy với Tần Chính Văn, nhưng mà trải qua nhiều như vậy, trang viên này hình như càng ngày càng không quan trọng như trong tưởng tượng.
Lận Ngưng Hà trầm tư hồi lâu, đợi Tần Chính Văn trở về, nàng đột nhiên xuất hiện một câu: “Chính ca, tiền lương của Vương Gia là bao nhiêu?”
Dù Tần Chính Văn biết suy nghĩ của Lận Ngưng Hà có chút nhảy vọt nhưng cũng đột nhiên ngây ngẩn cả người, Lý Uy bên cạnh thì càng bình tĩnh hơn một chút, dù sao hai người này nói chuyện bọn họ thường xuyên nghe không hiểu.
“Khụ…” Tần Chính Văn đại khái biết “tiền lương” đại khái là chỉ cái gì, suy nghĩ một chút nói: “Xem công tích có thể phong tước vị gì, hiện tại ta phong Bá tước không phải vấn đề, sau này có cố gắng leo đến Hầu tước cũng không phải là không có khả năng.”
Tước vị của Đại Tĩnh xưa nay luôn rất cẩn thận, công lao phải cao đến lão tướng quân mới có thể phong tước vị Công tước, hơn nữa tước vị sẽ không kế thừa, chỉ có đất đai ban thưởng có thể kế thừa.
Tần Chính Văn không biết Lận Ngưng Hà muốn gì, bèn bồi thêm một câu: "Phong vương tức là trên dưới vương phủ tất cả mọi người đều do Thiên gia chu cấp tiền bạc, bao gồm Vương gia, Vương phi gần như tất cả mọi chi phí đều không tốn tiền, ngoài ra còn có thể thu tô thuế của đất phong, có lý do chính đáng còn có thể tìm triều đình xin trợ cấp."
"Ồ, do triều đình chi trả, vậy không có việc gì, đi thôi, nhớ kỹ đến nơi đỗ xe ngựa ở chỗ kín đáo một chút."
Hai người đi tới địa điểm đã định, Lận Ngưng Hà lên xe ngựa, Tần Chính Văn cưỡi ngựa đi bên cạnh, mãi đến khi đoàn xe chạy, hắn vẫn không hiểu Lận Ngưng Hà có ý gì.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |