Nghỉ ngơi
Hương trưởng nơm nớp lo sợ nhìn que hàn rời xa mình, căn bản không biết động tác nhỏ của Tần Chính Văn, hắn nuốt nước bọt nói: "Là Vương gia cho ta năm mươi lượng bạc, muốn ta giúp bọn họ tuyên truyền trồng dâu nuôi tằm nhất định có thể kiếm lớn, sau đó bảo ta không từ thủ đoạn mà đem thôn dân ngoan cố trong thôn thuyết phục, dần dần làm cho người cả thôn cùng nhau từ bỏ trồng lương thực."
"Còn gì nữa? Vương gia cũng không chỉ có chừng này chứ!" Tần Chính Văn tiếp tục lớn tiếng nói.
"Trước đó chi thứ của Vương gia đã từng để ý các cô nương trong thôn, ta lừa các nàng làm vợ người Vương gia, trên thực tế là thiếp. Bất quá các nàng đều còn khỏe mạnh, ít nhất không lo cơm áo, ta cũng không tính làm chuyện xấu gì, trong thôn bởi vì lần này giá lương thực dâng cao mà có mấy người già yếu tàn tật chết đói."
Tần Chính Văn căn bản không thèm để ý hắn giải thích, lại hỏi có còn cái gì khác hay không, thấy thật sự không có liền để hắn ký tên, sau đó tìm người tiếp theo.
Vị tiếp theo cùng xã trưởng Bạch béo đi lướt qua nhau, lúc trước rõ ràng muốn trao đổi ánh mắt một chút, nhưng thủ hạ của Tần Chính Văn nhìn rất chặt, không để cho bọn họ có cơ hội đối mặt, xã trưởng Bạch béo thậm chí còn không nhìn thấy những người khác trong lao đã bị đưa trở về.
Như Tần Chính Văn nói, ngục tốt cho hắn một bữa cơm phong phú, bên trong có thịt, có trứng, có rượu, quả thực là khiến hắn mấy ngày qua phải ăn cám và bánh ngô phải thèm thuồng.
Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập trong nhà lao, làm tan rã ý chí của những người khác, trong phòng thẩm vấn lại có một hương trưởng tới, Tần Chính Văn quyết định vẫn nên dùng thủ đoạn hình phạt thông thường để xem trước.
Bàn ủi dính trên thịt truyền đến mùi khét, không dễ ngửi, nương theo tiếng kêu thảm thiết của vị hương trưởng này, trong phòng thẩm vấn giống như địa ngục, mà Tần Chính Văn giống như phán quan địa ngục, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tất cả những thứ này.
Vị này rất cứng miệng, Tần Chính Văn biết hắn cùng Vương gia quan hệ tương đối gần gũi, có thể hiểu rõ một ít chuyện người khác khó có thể hiểu rõ, cho nên mới để hắn thẩm vấn sau cùng.
Tần Chính Văn thấy thủ đoạn thông thường vô dụng, liền bảo thủ hạ lui xuống trước, mở miệng nói: "Tôn hương trưởng làm việc cho Vương gia, tai họa hương lý không tiếc công sức, lúc này còn mạnh miệng như thế. Xem ra đúng như lời vị trước đó nói, ngươi đã giết người, cần Vương gia hỗ trợ che giấu."
"Cái gì?" Tôn hương trưởng vừa mới cắn răng chịu đựng xong hình phạt, còn chưa kịp hoàn hồn liền nghe Tần Chính Văn nói như thế, trong thoáng chốc còn tưởng rằng mình nghe lầm.
"Hắn nói ngươi từng giết năm người, gian sát một, mưu sát hai, thấy tiền nổi máu tham hai, nói rất kỹ càng tỉ mỉ, xem ra có thể trực tiếp phán ngươi tội chết."
"Đại nhân! Oan uổng quá, thảo dân nào dám giết người chứ?" Nghe thấy từng tội danh chụp lên người mình, Tôn hương trưởng còn kích động hơn cả bị hành hình, vội vàng nói: "Đại nhân! Cầu xin ngài đừng nghe lời tên mập chết bầm đó, thực sự không được để thảo dân đối chất với hắn!"
"Ôi chao, vậy sao có thể để ngươi đối chất với hắn chứ? Ngươi dọa hắn như vậy, hắn sẽ nói mê sảng, hơn nữa các ngươi đều không nói thật, chúng ta bận rộn lâu như vậy, dù sao cũng nên hỏi ra chút thành tích, trước lấy ngươi khai đao đã là rất tốt rồi."
"Tuyệt đối không thể đâu đại nhân, thảo dân bị oan, tên mập chết bầm kia mới đi theo Vương gia làm không ít chuyện xấu đâu, ta nhiều nhất chỉ thu tiền và nữ nhân của Vương gia, buộc hương thân chế tơ mà thôi, đại nhân không nên tin vào lời gièm pha mà giết nhầm thảo dân nha!"
"Không đủ, chỉ là chút đồ này rất khó kích thích hơn so với hắn nói giết người."
Người này cùng Vương gia thông đồng làm bậy nhiều năm, thậm chí điều tra ra hắn chính là hương trưởng có Vương gia trợ giúp, khẳng định không chỉ có chút như vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Chính Văn thấy Tôn hương trưởng đang suy nghĩ, liền biết ông ta đang nghĩ những tội lỗi kia của mình có thể lấy ra nói, chợt mở miệng nói: "Loại chuyện nhỏ như ngủ với quả phụ hoặc chiếm đoạt làm của riêng này thì đừng nói nữa, tốt nhất là ngươi nên nói những thứ có ích, ít nhất phải ngang với tội giết người mới được."
Tôn hương trưởng làm nhiều năm như vậy, cũng biết không ít, cũng coi như là người cơ trí, suy tư một lát sau nói: "Vương gia yêu cầu ta hỗ trợ thôn tính đất đai, để cho chính ta ép mua đất đai rồi mới bán lại cho bọn họ, bất quá ta đều mua trước của những nông dân không có sức trồng trọt lớn như vậy."
Chọn trước, nói cách khác vẫn là có hành vi cưỡng ép ép mua.
Tần Chính Văn lạnh lùng nhìn hắn, để cho hắn tiếp tục nói, lại lừa ra bắt cô nhi trong thôn giao cho Vương gia, cụ thể là làm cái gì không biết, sau đó cái gì cũng không nói nữa.
Tần Chính Văn đoán chừng là hắn không muốn thêm tội danh gây họa cho người nhà, hắn liền tìm người kế tiếp thẩm vấn.
Thẩm vấn kéo dài mười ngày, Tần Chính Văn làm theo cách cũ, lục tục có người nói ra tình hình thực tế mình biết, trong đó chung nhận thức có uy hiếp dụ dỗ bọn họ giúp đỡ Vương gia đổi lúa thành dâu, sau đó hò hét nâng giá lương thực, đè thấp giá tơ lụa.
Tội danh lớn nhỏ còn lại tuy rằng chồng chất khó kể, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ chứng minh, nhân chứng lại không đủ, cho nên Tần Chính Văn chỉ có thể trước tiên đem những việc chủ yếu báo lên.
Mười ngày này, Tần Chính Văn nghỉ ngơi rất ít, hơn nữa chưa từng trở về doanh địa, cùng Viên Càn thương nghị xong hai ngày sau mở công đường thẩm tra xử lý, liền tạm thời rời khỏi thành Lâm Châu.
Thật muốn gặp Tiểu Ngưng một lần a, nếu có thể ôm nàng một cái liền tốt hơn.
Trong lòng có ý nghĩ như vậy, Tần Chính Văn nhanh chóng trở lại doanh địa, bảo Trầm Hương chuẩn bị hai tấm chiếu, sau đó đi vào chỗ sâu hơn.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |