Khuyển Thi (2)
Các tiểu thư sở dĩ không e ngại Huyền Vệ, là bởi vì các nàng sẽ không quá phận, cho nên Huyền Vệ không có khả năng tổn thương các nàng, cho nên vây ở bên này khiến Tần Chính Văn cảm thấy có chút khó giải quyết.
- Điện hạ! Đây là túi thơm tiểu nữ bỏ ra bảy bảy bốn mươi chín ngày may thành, bên trong để quả vải hương cũng là ta tự tay mài, xin điện hạ nhận lấy!
Cảm giác... Không tốt bằng Tiểu Ngưng cho ta...
- Tiểu nữ cố ý chọn quần áo mới, không nghĩ tới vừa vặn phối hợp với màu sắc quần áo của điện hạ! Thật sự là khéo léo!
Bộ đồ này rõ ràng là ta cố ý mua cho Tiểu Ngưng! Ngược lại là Tiểu Ngưng còn không biết.
- Điện hạ còn nhớ tiểu nữ không? Năm ngoái lúc ném thẻ vào bình rượu ngài còn khen ta thiên phú tốt, tiểu nữ siêng năng luyện tập, nhất định sẽ khiến điện hạ lau mắt mà nhìn.
Ngươi ném không trúng ta cũng không thể nói ngươi kém, hơn nữa rõ ràng là những người khác nói ngươi có thiên phú, ta chỉ là khách sáo một chút, làm sao lại thành ta khen ngươi?
- Còn nhớ điện hạ đã từng nói tiểu nữ và hoa đào rất xứng, tiểu nữ liền phổ lại một khúc nhạc mới, muốn gảy một mình cho điện hạ nghe.
Chị ơi, rõ ràng em nói màu hồng và hoa đào rất xứng, sao lại thành chị và hoa đào xứng?
Mọi việc như thế, trong lúc nhất thời oanh oanh yến yến làm cho lỗ tai Tần Chính Văn đau nhức, nhưng những thứ này đều là con gái quyền quý, cho dù hắn bởi vì tách ra khỏi Lận Ngưng Hà mà có chút bực bội cũng không thể phát tác, chỉ có thể nói:
- Ý tốt của các vị tiểu thư, bổn hoàng tử tâm lĩnh, chủ đề hôm nay là hội thơ, liền không nói những thứ khác. Mới vừa rồi đi vào nhìn thấy Tam ca, ta đi trước chào hỏi hắn một tiếng, xin lỗi không tiếp chuyện.
Tần Chính Văn đi về phía trước không người dám cản, chỉ có thể lui qua một bên, tự hỏi một hồi trên thi hội dùng thơ từ truyền tình như thế nào.
Trên thực tế, trong lòng các nàng cũng rất sốt ruột. Một mặt, Tần Chính Văn và Lận Ngưng Hà đi lại quá gần, cho dù thân phận Lận Ngưng Hà không cao cũng bị các nàng coi là địch nhân số một. Mặt khác, cuối năm ngoái lại xuất hiện một Vân Vũ tiểu thư, hai người thường xuyên cùng nhau đi dạo kinh thành.
Mặc kệ Lận Ngưng Hà hay Vân Vũ tiểu thư, hai người đều không dùng dung mạo thật để gặp người, cho nên các nàng không cách nào so sánh tướng mạo, chỉ có thể bỏ công sức gấp bội ở phương diện tài nghệ.
Tần Chính Văn đi về phía đình nghỉ mát mà Tam hoàng tử Tần Ốc Phương đang nghỉ ngơi, bên cạnh hắn cũng có tốp năm tốp ba tiểu thư vây quanh, các nàng đều ngây ngốc nhìn chăm chú vào ngoại bang đặc thù trong khuôn mặt, khí chất lười biếng của Tần Ốc Phương.
Quả thật, Tần Ốc Phương không có thế lực, nhưng chung quy là hoàng tử tôn quý, không lo ăn mặc, làn da màu đồng cổ càng là có một loại mỹ cảm khác.
Các tiểu thư thấy Tần Chính Văn tới đây, nhao nhao hành lễ, thấy Tần Chính Văn khoát tay, liền biết điều rời đi.
Tần Ốc Phương khẽ vuốt nhánh cây bện thành hình con chim trong tay, nhìn thấy Tần Chính Văn tới, ông ta do dự một chút nói:
- Đã lâu không gặp, Lục đệ gần đây khỏe chứ?
- Không tốt lắm. Tam ca không mời ta ngồi một chút sao?
- Lục đệ xin cứ tự nhiên.
Tần Chính Văn biết Tần Ốc Phương lười quản những thứ này, liền thoải mái ngồi đối diện hắn, không đợi hắn khơi mào chủ đề, liền nghe đối phương hỏi:
- Thời gian trước Lục đệ hẳn là vẫn du ngoạn cùng Lận Tam tiểu thư?
- Đúng vậy, sao đột nhiên Tam ca lại hỏi nàng?
- Có chút buồn rầu có chút sầu, khi thì nhớ nhung khi thì buồn.
Lời này khiến Tần Chính Văn cảnh giác, hắn dò xét hỏi:
- Cái này cũng không giống tác phong của Tam ca, nghe có chút thống khổ, Tam ca có phải bởi vì Tiểu Ngưng mới như vậy không?
Tần Ốc Phương thu lại nhánh cây bện hình chim bị vuốt đến mức có chút phản quang, cười nói:
- Ngược lại không đến mức thống khổ. Lại nói tiếp, ta thường xuyên đi tới Nam Cương, biết đường đi bôn ba khó xử, Lục đệ lần này hồi kinh mới ba ngày đã tới tham gia yến hội, còn có thể có tinh thần như thế, xem ra khí huyết rất đủ.
- ... Không nói đến ta mới mười tám, thân là hoàng tử tập võ cường thân, điểm mệt nhọc ấy tự nhiên không tính là cái gì.
Tần Chính Văn đang nghĩ làm sao hỏi ra cái gì, Tần Ốc Phương không cho hắn cơ hội này, nói:
- Nhìn thấy Lục đệ có sức sống như vậy ta cũng yên tâm. Đúng rồi, vừa rồi Lục đệ không tới, Lận Nhị tiểu thư tìm ta hỏi thăm chỗ ở của ngươi, nghĩ đến có việc tìm ngươi. Ta vừa vặn muốn đi nói chuyện phiếm với bằng hữu, liền không bồi Lục đệ nữa.
- Tam ca...
Tần Chính Văn không gọi Tần Ốc Phương lại, chỉ có thể nhìn ông ta mang theo Huyền Vệ đi xa, nghĩ trở về tra cũng không muộn, liền đứng dậy đi về phía hội trường bên cạnh.
Tần Ốc Phương không cần phải lừa hắn, cho nên Lận Hân Mính hơn phân nửa có việc, bất quá hắn không có khả năng tự mình đi tìm Lận Hân Mính, liền đứng ở bên kia nhìn cảnh vườn, quả nhiên, Lận Hân Mính đi tới.
- Tiểu nữ tử bái kiến Lục hoàng tử điện hạ.
- À, là Lận Nhị tiểu thư, tìm bổn hoàng tử có chuyện gì?
Tần Chính Văn mặc dù đối với Lận Hân Mính có phê bình kín đáo, nhưng Lận Ngưng Hà rất thích người tỷ tỷ này, cho nên hắn đối với Lận Hân Mính nói chuyện coi như khách khí.
- Nghe nói Tam muội và điện hạ du ngoạn Lâm Châu, muốn hỏi nàng gần đây như thế nào.
- Ta nhớ Tiểu Ngưng đã viết cho ngươi hai phong thư, chẳng lẽ không nói rõ tình hình gần đây với ngươi sao?
- Tam muội nói ở trong thư, nhưng tiểu nữ hiểu tính cách của nàng, Tam muội từ trước đến nay báo hỉ không báo ưu, hơn nữa trong thư chỉ có hai trang chữ ít ỏi, thật sự không có cách nào yên lòng.
Hai trang còn chưa đủ sao, đó đều là Tiểu Ngưng nghẹn rất lâu mới nghẹn ra.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |