Biến cố
Vấn đề này không có đáp án, hoặc là nói trong lòng mỗi người đều có đáp án riêng, Lư Hiển khó có thể trả lời vấn đề này.
Trong lòng hắn cũng nghẹn một ngọn lửa, rõ ràng kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ càng, nhưng ai đã châm ngòi cho ngọn lửa này, muốn đưa Vương gia vào vạn kiếp bất phục đây?
Nhưng Lư Hiển là người quyết định, hắn cần phải giữ bình tĩnh để suy nghĩ vấn đề.
"Vương gia không có gan tàn sát thôn, ngươi vẫn là nói tình huống một chút đi."
Sự kiện tàn sát thôn vừa qua một ngày liền truyền khắp Lâm Châu, thậm chí ngay cả mấy châu cách đó gần cũng biết, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ truyền tới kinh thành.
Đêm đó, Tần Chính Văn thấy Lư Hiển chạy tới Tam Lâm thôn mới yên tâm rời đi, hắn không mang Lận Ngưng Hà về thôn trang, mà là đi tới doanh địa tạm thời đã lâu không gặp, cũng đưa tin tức cho thôn trang để tránh bọn họ lo lắng.
Lận Ngưng Hà cả đêm không ngủ, mãi đến hừng đông mới cùng Tần Chính Văn thiếp đi, nhưng cho dù hơi thở của nàng đã dần ổn định, vẫn không buông tay Tần Chính Văn ra.
Tần Chính Văn rất phẫn nộ, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.
Lận Ngưng Hà tâm trí đã trưởng thành, không cần lo lắng quá nhiều, hắn càng để tâm vụ thảm án đồ thôn kia là do ai làm.
Người của thế gia căn bản không coi dân chúng tầng dưới là người, bọn họ không cho rằng bình dân là sinh vật giống mình, cho nên bọn họ có thể làm ra được. Nhưng mà, điểm khả nghi lại vô cùng rõ ràng, Vương gia hành hung nhất định sẽ để cho người của mình có chứng cứ ngoại phạm, làm sao lại để cho chủ mạch quan trọng đi ra ngoài làm chuyện như vậy?
Tần Chính Văn tuy rằng không thông đồng làm bậy với thế gia, nhưng ít nhiều cũng sẽ làm chút giao dịch với Ngụy gia, hắn biết các phân bộ thế gia đều do các vị khách khanh đáng tin cậy quản lý.
Sản nghiệp Lâm Châu là một trong những trụ cột kinh tế của Vương gia, mỗi một vị khách khanh đều trải qua tuyển chọn tỉ mỉ, sẽ không bỏ mặc cho Vương Hách làm chuyện điên rồ.
Trước mắt tạm thời có thể loại trừ Vương gia, như vậy, nếu vụ án này sẽ tạo thành đả kích đối với Vương gia, liền rất có khả năng là do thế lực đối địch với Vương gia làm ra.
Thiên hạ ngày nay, Vương gia, Ngụy gia, phe phái hoàng đế, đều là đối thủ của nhau, lại vừa có quan hệ hợp tác với nhau.
Thế gia có tiền, xác suất đào tạo ra nhân tài cao, hoàng đế cần người của thế gia.
Mà thế gia cần hoàng đế và phe phái hoàng đế thống trị thiên hạ, thiên hạ hưng thịnh, bọn họ mới có thể kiếm được tiền, đây cũng là nguyên nhân vì sao, cho dù một đời Tĩnh Hoàng nào đó là hôn quân, thế gia cũng sẽ không tạo phản.
Thế gia lấy hai nhà Vương, Ngụy làm đầu, các thế gia nhỏ còn lại cường thịnh đến mấy cũng chỉ như muối bỏ bể so với Vương gia, Ngụy gia, theo thời gian trôi qua sẽ tự diệt vong, chỉ có Vương gia, Ngụy gia là trường tồn, hai nhà vừa là đối thủ, lại không thể đấu quá mức, tránh cho phe phái hoàng đế có được cơ hội.
Dù sao, đạo lý môi hở răng lạnh đơn giản như vậy ai cũng đều hiểu.
Tần Chính Văn nghĩ nửa ngày, đột nhiên phát hiện như vậy thì cả thế gia và phe phái hoàng đế đều sẽ không làm ra loại chuyện này, hắn cảm thấy mình uổng phí sức lực liền cười tự giễu.
Tình báo mới còn chưa đưa tới, Tần Chính Văn muốn lật xem tình báo cũ một chút, nhưng Lận Ngưng Hà chiếm một tay của hắn, hiệu suất rất kém, nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời buồn ngủ, liền bảo trì tư thế này tựa ở một bên, nặng nề ngủ thiếp đi.
Lý Uy thấy vậy, ra hiệu người của tổ kiến không nên tới quấy rầy, còn mình thì đứng ở nơi đóng quân cách hai người Tần Chính Văn không xa, lẳng lặng chờ đợi.
Ở nơi không đủ yên ổn này, lúc Tần Chính Văn ngủ Lý Uy tuyệt đối sẽ không ngủ, kỷ lục dài nhất là nguy cơ lớn trải qua khi mới xây dựng tổ kiến, Tần Chính Văn liên tục ba ngày ba đêm không chợp mắt, rốt cục sau khi nghỉ ngơi ngủ đủ một ngày một đêm, mà Lý Uy vẫn canh giữ ở bên cạnh, đợi Tần Chính Văn khôi phục lại mới đi nghỉ ngơi.
Người của tổ kiến đã quen với trạng thái này, đều đang làm chuyện của mình, trong doanh trại tạm thời rơi vào yên tĩnh. Sự yên tĩnh này khiến thần kinh căng thẳng của Tần Chính Văn dần dần thả lỏng, cộng thêm mùi hương của Lận Ngưng Hà khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm, thân thể không tự chủ được tìm một tư thế thoải mái hơn để đi vào giấc ngủ.
Mấy canh giờ sau, Lận Ngưng Hà từ từ tỉnh lại, Tần Chính Văn cũng bởi vì động tác nhỏ này mà tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lận Ngưng Hà rụt tay về, rất bình tĩnh bảo Tần Chính Văn rời khỏi lều vải của mình.
Bình tĩnh tuyệt đối không có nghĩa là không có việc gì, Tần Chính Văn cũng biết mình không nên như vậy, nửa khắc đồng hồ sau, Lận Ngưng Hà ăn mặc chỉnh tề từ bên trong đi ra, Tần Chính Văn dâng nước ấm, thấy nàng liếc mình một cái rồi tiếp lấy, lúc này hắn mới thao thao bất tuyệt giải thích với Lận Ngưng Hà.
"... Chính là như vậy, Tiểu Ngưng."
"Chính ca, tại sao huynh lại kích động như vậy?"
"Ân?"
"Ngươi ta kiếp trước thường xuyên ngủ chung một giường, sao hôm nay lại khác thường như vậy?"
Kiếp trước là hảo huynh đệ, kiếp này...
Thành thật mà nói, nếu như hai người kiếp này trùng phùng ngay, có thể Tần Chính Văn sẽ không nảy sinh tình cảm nam nữ với Lận Ngưng Hà, nhưng mười sáu năm lắng đọng khiến tâm tính Tần Chính Văn thay đổi rất nhiều, ấn tượng trong lòng đối với Lâm Ninh nhạt đi không ít, thế cho nên khi tìm được Lận Ngưng Hà cũng không hoàn toàn đem nàng và Lâm Ninh trùng hợp lại, đây cũng là mở đầu của tình yêu.
Cho nên, Tần Chính Văn sẽ rất cẩn thận đối với những lần tiếp xúc trước đó của hai người, loại tiếp xúc thân thể ở khoảng cách gần này sẽ làm cho hắn nhớ tới trước mắt là một nữ tử chưa xuất giá.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |