Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi phong cách

Phiên bản Dịch · 972 chữ

“Ngươi cứ như vậy mà mê hoặc Chính ca ca sao?”

“Đã nói ta và Lục hoàng tử chỉ là bạn bè, ta không có làm động tác này trước mặt hắn, hắn cũng không có hứng thú nhìn ta làm.”

Được, vòng đi vòng lại lại trở về.

Mí mắt Lận Ngưng Hà giật giật, nói: “Thẩm tiểu thư, ta làm động tác này chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Lục hoàng tử thích như vậy. Quả thật, cách ăn mặc của Thẩm tiểu thư rất ưa nhìn, nhưng khi Lục hoàng tử rõ ràng chỉ coi ngươi là muội muội, ngươi nên nghĩ xem có phải cách ăn mặc này không hợp khẩu vị của hắn hay không.”

“Ngươi cũng nói rồi, vì Lục hoàng tử cái gì cũng bằng lòng làm.”

“Vậy, đó là đương nhiên, không phải chỉ là xoay vòng thôi sao! Ta sẽ xoay cho ngươi xem!”

Thẩm Thiên Tình có chút hờn dỗi nhìn vào gương, cứng ngắc nhấc váy lên, đột nhiên xoay một vòng.

Lực đạo to lớn, tốc độ nhanh chóng, làm cho Lận Ngưng Hà cảm thấy một cơn gió.

Thậm chí nàng còn cảm giác, nếu để nàng ta tiếp tục xoay thì có thể tạo ra một cơn lốc xoáy.

Được rồi Thẩm sư phụ, đừng xoay nữa.

“Thế nào!”

Thẩm Thiên Tình buông váy, cam chịu nhìn về phía Lận Ngưng Hà. Lận Ngưng Hà cũng chỉ có thể cười gật đầu nói: “Rất tốt, Thẩm tiểu thư không hổ là người biết võ công, tốc độ thật nhanh.”

Nhưng câu trả lời của Lận Ngưng Hà không truyền đến tai nàng ta, nàng ta cũng hiểu Thẩm Thiên Tình hỏi câu này cũng không có câu trả lời, câu trả lời đã sớm ở trong lòng nàng ta.

Nhìn Thẩm Thiên Tình có chút thất vọng, Lận Ngưng Hà thở dài, ngược lại hỏi: “Tâm nguyện của Thẩm tiểu thư ta đã biết, nếu Thẩm tiểu thư đã cố chấp như vậy, ta cũng đã hứa sẽ giúp ngươi, vậy thì để chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này đi!”

“Ta cũng có thể biến thành bộ dạng kia sao?”

“Có thể, nhưng ta dám nói tuyệt đối không đơn giản, nhưng Thẩm tiểu thư nhất định có thể làm được.”

Nghe vậy, Thẩm Thiên Tình phấn chấn tinh thần, nhẹ gật đầu.

“Được, vậy chúng ta đi từng bước một, bắt đầu từ ngoại hình đi!”

Hoàng Kim Ốc thư các, phòng Đinh Hương.

Tần Chính Văn ngồi trên ghế, ánh mắt đờ đẫn, mặt không biểu cảm uống trà, mãi đến khi trà trong chén cạn sạch, trong mắt mới dần dần khôi phục thần sắc.

“Chậc.”

Lý Uy bên cạnh muốn tiến lên châm trà nhưng lại bị ngăn lại.

Thấy thế, Lý Uy cũng không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng lui trở về trong bóng tối gian phòng.

Tần Chính Văn đặt chén trà xuống, tay trái chống trán, tay phải gõ nhịp lên mặt bàn, ngoại trừ tiếng gõ, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, Lý Uy thấy chủ tử nhà mình thật sự quá ưu sầu nên không nhịn được lên tiếng nói.

“Điện hạ, hay là để thuộc hạ đi xem Lận tiểu thư.”

“Không cần, Thẩm Thiên Tình không phải loại người biết sử dụng ám chiêu, huống hồ có Văn Hạo An ở đó nàng rất an toàn.”

“…”

“Hơn nữa, Tiểu Ngưng có thể xử lý tốt những chuyện này, nếu nàng cần ta sẽ nói với ta, giữa hai chúng ta không cần khách khí cái gì.”

Nhìn chỗ thiếu nữ vừa ngồi, Tần Chính Văn nghịch khăn tay, cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không, cúi đầu ngửi ngửi, xác định ý nghĩ của mình không sai.

Quả nhiên có mùi hoa.

Nhưng đây là hoa gì? Hoa lan? Hoa hồng? Sao lại giống như còn có mùi sữa vậy?

Hồi tưởng lại đủ loại chuyện vừa rồi, Tần Chính Văn nhịn không được nở nụ cười.

Cảm giác Tiểu Ngưng ở kiếp này thay đổi thật lớn, là bởi vì thân phận nữ nhi sao?

Giơ tay nhấc chân đều động lòng người, nếu không phải hắn sớm biết, căn bản không thể liên hệ tiểu thư khuê các vừa rồi với Lâm Ninh.

Lận Ngưng Hà biết mình là ai, dám hất nước vào người hắn, ngoài ra, phương diện lễ nghi nàng làm không có một chút tỳ vết nào.

Tần Chính Văn đã gặp qua không ít tiểu thư nhà quan lại, thấy rõ là thật sự có lễ nghĩa hay là giả vờ. Lễ nghi phiền phức hắn không thích, người hiểu đại lễ biết đại nghĩa mà không câu nệ tiểu tiết mới là người hắn thưởng thức.

Nhưng mà nói như vậy, Tiểu Ngưng hiện tại có chút giống với Tiểu Ninh khi còn bé ở kiếp trước.

Tần Chính Văn vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi xem Lận Ngưng Hà trên bức họa của Thái tử tối qua, hắn không tự chủ được liền liên hệ người trong tranh với “cô bé” cầm bảng vẽ, cười rất đáng yêu trong ký ức.

Tướng mạo không giống nhau, nhưng thần thái lại gần như giống nhau như đúc.

Tần Chính Văn lâm vào trầm tư, nhưng trong mắt Lý Uy ở một bên, lại là một cảnh tượng khác.

Chủ tử nhà mình, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, đưa khăn tay của một vị tiểu thư vừa mới cập kê không lâu đến trước mặt, hết sức say mê.

Dù là Lý Uy trầm ổn cũng không nhịn được nhíu mày.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.