Mãnh độc công tâm (2)
"Tốt." Tần Chính Văn lập tức nhận lấy bình sứ trắng, đi đến bên cạnh Lận Ngưng Hà đỡ nàng uống thuốc, nhưng mà, tình trạng tốt lên như dự đoán đã không xảy ra, Lận Ngưng Hà lại thổ huyết rồi ngất đi.
"Đại phu! Đại phu!"
Tiếng kêu gào hốt hoảng đã gọi đại phu tới, ông bắt mạch cho Lận Ngưng Hà, rồi vội vàng cho uống thuốc gây nôn, để Lận Ngưng Hà nôn ra chỗ thuốc giải chưa kịp tiêu hóa, sau đó mới bắt đầu châm cứu để làm dịu bớt.
Đại phu bảo Tần Chính Văn tiếp tục cho Lận Ngưng Hà uống một ít thang thuốc duy trì tính mạng, sau đó kéo hắn sang một bên hỏi: "Còn thuốc độc và thuốc giải không?"
"Còn!" Tần Chính Văn và Lâm Hồng lần lượt đưa thuốc độc và thuốc giải cho đại phu, đại phu mở bình ra ngửi, rồi cau mày, quay người bắt đầu nghiên cứu dược lý.
Mặt trời dần lên cao, Lâm Hồng bị phái đi thẩm vấn kỹ càng đám người tập kích, Tần Chính Văn thì vẫn luôn ngồi ở bên giường để bầu bạn với Lận Ngưng Hà, trong thời gian đó Lận Ngưng Hà có tỉnh lại vài lần, nhưng đều chỉ có thể ậm ừ vài tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Lần lượt có người mang đồ ăn tới, Tần Chính Văn không hề động đũa, đồ ăn nguội rồi lại hâm nóng, hâm nóng rồi lại nguội, lặp lại hai lần như vậy thì sẽ thay bằng đồ ăn mới, cứ thế lặp đi lặp lại.
Hai canh giờ sau, Tần Chính Văn vừa mới cho uống xong thang thuốc, đại phu liền đi tới nói: "Thuốc độc này là do nhiều loại độc điều chế thành, trong đó có ba loại kịch độc, ngoài ra còn có mấy loại cỏ cây có độc. Nhưng mà, lão phu đã xem xét kỹ, thuốc độc đã khéo léo kết hợp các loại dược liệu lại với nhau, còn thuốc giải thì dùng phương pháp lấy độc trị độc, quả thực là có hiệu quả."
"Nhưng tại sao sau khi Tiểu Ngưng uống vào lại không có tác dụng?"
"Ừm... Lão phu mạn phép hỏi một câu, có phải bệnh nhân đã từng ăn thứ gì đó đặc biệt, hoặc là có thể chất đặc biệt gì không?"
Nghe vậy, Tần Chính Văn có chút kinh ngạc, đại phu bổ sung: "Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng lão phu quả thực đã từng gặp qua một bệnh nhân có thể ăn nấm độc mà không sao cả."
"Đúng là có, Tiểu Ngưng không sợ mê dược và xuân dược, còn có một số loại độc dược nàng ấy cũng không sợ." Nói xong, Tần Chính Văn cầm lấy túi xách của Lận Ngưng Hà, dựa theo trí nhớ tìm ra hộp đựng độc dược đưa cho đại phu, nói: "Những loại độc dược trong này nàng ấy đều không sợ."
Những loại độc dược mà Lận Ngưng Hà mang theo không có độc tính quá mạnh, hơn nữa đều tương đối đơn giản, thậm chí có một số loại còn được ghi chép trong sách, đại phu rất nhanh đã phân tích rõ ràng dược tính, suy nghĩ một lát, rồi nói ra quan điểm của mình.
"Điện hạ, những loại độc dược này có một điểm chung, đó là tất cả chúng đều là độc của cỏ cây."
"Độc của cỏ cây?"
"Không sai, hoa cỏ cây cối điều chế thành thuốc, bất kể là độc dược hay thuốc bổ, phần lớn đều có hiệu quả khi uống vào. Còn độc của sinh vật, ví dụ như ngũ độc, phần lớn là có tác dụng khi đâm vào da thịt. Có lẽ, bệnh nhân có thể miễn dịch với một số loại độc của cỏ cây, dẫn đến trong thuốc độc chỉ còn lại độc của sinh vật, cho nên thuốc giải không những không có hiệu quả, mà còn do phương pháp lấy độc trị độc bị rối loạn, ngược lại đã làm hại bệnh nhân."
Nói một tràng dài, Tần Chính Văn đã đúc kết ra phần quan trọng nhất, đó chính là thuốc giải là thật, nhưng lại vô dụng đối với Lận Ngưng Hà.
"Có cách nào hóa giải không?"
"Bệnh nhân độc đã công tâm, có thể sống đến bây giờ cũng là nhờ thể chất của nàng ấy có thể hóa giải độc của cỏ cây, nhưng thành cũng nhờ thể chất này mà bại cũng do thể chất này, thứ cho lão phu tài hèn học mọn, không có cách giải."
Đại phu rời đi, Tần Chính Văn ngây người nhìn thuốc độc và thuốc giải ở trên bàn, Lận Ngưng Hà mở mắt ra nói: "Chính ca, không sao đâu, nhìn thấy huynh bình an là tốt rồi, ít nhất kiếp này ta đã cứu được huynh."
Tiểu Ngưng ơi là Tiểu Ngưng, rõ ràng là bản thân đang trong cơn nguy kịch, mà muội vẫn còn có thể an ủi ta...
Hiển nhiên, nàng nghe được lời đại phu nói, Tần Chính Văn lắc đầu, nắm chặt tay Lận Ngưng Hà, nói: "Sẽ không, ta sẽ không để cho muội chết, chúng ta trở lại kinh thành, ta để Lý thái y chữa trị cho muội."
Lận Ngưng Hà thấy Tần Chính Văn chắc chắn như thế, liền không nói lời ủ rũ gì.
Cho dù là người tự sát, trước khi chết phần lớn đều sẽ toát ra dục vọng cầu sinh mãnh liệt, người bình thường thì không cần phải nói. Vốn dĩ sắp thoát khổ, Lận Ngưng Hà khẳng định không hy vọng mình chết ở chỗ này, nhưng lời đại phu nói khiến nàng không thể không suy nghĩ tình huống xấu nhất cũng là có khả năng nhất.
Thấy sắc mặt Lận Ngưng Hà lại kém đi một chút, Tần Chính Văn vội vàng nói: "Tiểu Ngưng, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, tin tưởng chính mình, đợi đến kinh thành, hết thảy đều sẽ tốt lên."
"Ừm, ta biết."
Nói xong, Lận Ngưng Hà vừa định nhắm mắt, Tần Chính Văn ngăn cản nói: "Tiểu Ngưng, ăn một chút gì đi, ăn một chút gì đó sẽ mau khỏe hơn."
"Ngươi tưởng là bị cảm sốt hả?" Tuy nói như vậy nhưng chắc chắn phải ăn cơm, Lận Ngưng Hà miễn cưỡng ngồi dậy dựa vào, Tần Chính Văn từng chút một đút cho nàng ăn, với sức ăn của Lận Ngưng Hà phải mất hai khắc mới ăn xong.
Lâm Hồng truyền đến tin tức, miệng tù binh rất kín, chết sống không nói là ai phái tới, chỉ có một người trong đó trong lúc hấp hối sinh ra ảo giác, nhẹ nói một tiếng "Tiêu Dao" liền tắt thở.
Tần Chính Văn không nghĩ tới cái gì, Lý Uy nói: "Điện hạ, lúc trước người của chúng ta đi Tiêu Dao Lâu giết Thịnh Chấn, lúc rời đi gặp phải ngăn cản, có thể thấy được, Tiêu Dao Lâu có dự trữ vũ lực, đây có thể là một phương hướng."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |