Buổi chầu sớm
“Ngoại trừ biến cố ở thôn Tam Lâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi, xem ra ngươi quả thật đã tính toán từ rất lâu, bỏ ra rất nhiều công sức, đủ để khiến quái vật khổng lồ như Vương gia rơi vào bẫy.”
Lúc mới nghe kế hoạch của Lư Hiển, Tần Chính Văn đã thầm than Lư Hiển không còn là người nữa.
“Rốt cuộc vẫn tính sót một chút, thôn dân của thôn Tam Lâm đều vô tội.” Nói xong, Lư Hiển đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Chính Văn, khẽ nói: “Danh sách và chứng cứ không có vấn đề gì chứ?”
“Từ nửa tháng trước đã giao đến tay phụ hoàng.”
Trong phòng giam tối tăm, Lư Hiển nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, miệng lẩm bẩm mấy lần “nửa tháng”, sau đó thở dài một hơi.
“Tiểu nữ, điện hạ có bảo vệ không?”
“Lư Linh không sao, chỉ là lo lắng cho ngươi, cả ngày đòi gặp ngươi.”
“Haiz… Linh Nhi không còn bất cứ quan hệ gì với ta, điện hạ có thể bảo vệ con bé cả đời bình an là tốt rồi, về phần làm thị nữ hay làm thiếp cũng không sao cả.”
Lúc nói những lời này, cánh tay Lư Hiển không ngừng run rẩy, tiểu nữ nhi này là niềm lưu luyến hiếm hoi của hắn đối với cuộc đời đầy thất vọng.
“Linh Nhi… mẹ của con bé là tai mắt của Vương gia, lớn lên trong Lư phủ đã sớm hỗn loạn, nhưng vẫn giữ được bản tâm, trên dưới Lư phủ đều đáng chết, chỉ có Linh Nhi là oan uổng.”
“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn…”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Tần Chính Văn cũng thở dài, hai người đàn ông đều có tâm sự nặng nề, nhưng không thể hiện ra trước mặt người ngoài.
“Xem ra Lư Linh chính là niềm vương vấn cuối cùng của Lư tri phủ.”
“Phải, mong điện hạ lưu tâm.”
Lư Hiển cung kính cúi đầu với Tần Chính Văn, Tần Chính Văn không tránh không đỡ, đợi hắn đứng thẳng dậy mới nói: “Ngươi yên tâm, Lư Linh sẽ được cơm no áo ấm, đến tuổi, ta sẽ giúp con bé tìm một gia đình tốt để gả. Ta sẽ cố gắng tìm cho con bé một thân phận thị nữ là con gái của phú thương, nhưng chắc chắn không thể gả tốt bằng con gái của tri phủ.”
Nghe vậy, Lư Hiển không nói gì, hắn ngồi trở lại đống cỏ dại.
Tâm nguyện đã xong, Lư Hiển có thể toàn tâm toàn ý đối phó với Vương gia, Tần Chính Văn thấy vậy, bèn xoay người rời khỏi nơi này.
…
Chuyện mười ba người con của Vương gia bị cướp giết chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp kinh thành, do Hình bộ thẩm tra xử lý vụ án này. Hiện tại, Hình bộ chỉ có tả hữu thị lang, hai người đều có thái độ chán ghét đối với Vương gia, nhưng hành động lại khác nhau.
Tần Chính Văn không nói rõ kế hoạch của mình với Lận Ngô Bân, cho nên Lận Ngô Bân cho rằng Vương gia dù đáng ghét thế nào cũng nên do luật pháp Đại Tĩnh thẩm phán, cướp giết chắc chắn là hành vi khủng bố cực đoan, cần phải điều tra nghiêm ngặt. Ngụy Thực lấy lý do thẩm tra xử lý Lư Hiển, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Hình bộ không còn nhàn nhã như trước, may mà có học trò của Lận Ngô Bân là Văn Hạo An, giữ chức Hình bộ Đô Quan Lang Trung, vụ án cướp giết có hắn phụ trợ, tiến độ có thể nhanh chóng đẩy mạnh.
Nhưng mà, người của Tần Chính Văn ra tay rất nhanh gọn, căn bản không để lại bất cứ sơ hở nào, trừ phi Hình bộ có thiết bị kiểm tra hiện đại có thể tra ra vết máu, nếu không đừng nói là chứng cứ, ngay cả manh mối cũng không tìm thấy.
Vĩnh Hưng đế không coi trọng chuyện này, Vương gia nhiều lần nhắc đến trên triều, cuối cùng chỉ nhận được cảnh cáo phạt bổng lộc.
“Thôn Tam Lâm ở Lâm Châu bị tàn sát, số người chết và bị thương, ảnh hưởng, cái nào không nghiêm trọng hơn mười ba người con của Vương gia? Hình bộ sẽ thẩm tra xử lý, nhưng các ngươi đừng hối thúc nữa.”
Lời này nghe qua thì có lý, ngẫm lại cũng có lý, nhưng thế gia chưa bao giờ coi mạng người bình dân là mạng, hơn nữa bọn họ biết là ai làm, chỉ khổ nỗi không có chứng cứ, Hình bộ cũng không nằm trong tay bọn họ, không thể chỉ đích danh Tần Chính Văn, đã lâu không gặp, Vương gia đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sóng gió đến đây là kết thúc, mọi người đều có thể chấp nhận, nhưng mà, mấy ngày sau, từng tin tức liên tiếp truyền đến, chắp ghép thành một sự kiện kinh thiên động địa.
Hôm nay bầu không khí buổi chầu sớm vô cùng nặng nề, Vĩnh Hưng đế ngồi cao cao tại thượng trên long ỷ, mắt nhìn quần thần phía dưới, trong đầu lại hiện lên các phe phái.
“… Sau khi gây án, bọn cướp không hề động đến tài vật trên người người chết, có thể khẳng định là mưu sát. Ngoài ra, ngoại trừ hộ vệ có vết thương do giằng co, những người chết còn lại trên người đều là vết thương trí mạng, hung thủ có mục đích rõ ràng, ra tay cực chuẩn, chắc chắn đứng sau là một tổ chức không nhỏ. Vi thần cho rằng, có thể có liên quan đến Vô Ưu Các mà triều đình đã từng truy quét.”
Nếu là ngày thường, nghe Văn Hạo An báo cáo xong như vậy, Vương gia nhất định sẽ phản bác, nhưng bây giờ, bọn họ quan tâm đến một chuyện khác hơn, khiến cho chuyện của con cháu Vương gia tạm thời bị gác lại phía sau.
“Giữa thanh thiên bạch nhật dám cướp của giết người của Đại Tĩnh ta, thực sự quá đáng, Hình bộ tiếp tục điều tra việc này, tăng cường cảnh giới ở kinh thành và các quan đạo xung quanh.”
Ngay từ đầu, Vĩnh Hưng đế đã không muốn điều tra kỹ việc này, cộng thêm việc quả thực không để lại bất cứ manh mối nào, tiến độ cứ thế giậm chân tại chỗ.
“Vâng, vi thần nhất định sẽ dốc toàn lực, cố gắng bắt được hung thủ trong thời gian sớm nhất.”
Văn Hạo An lui về hàng ngũ quần thần, một thân triều phục khiến hắn như biến thành một người khác, sau khi trải qua quá nhiều chuyện, hắn sớm đã rũ bỏ khí chất thư sinh, ngoại trừ nhiệt huyết sôi trào vẫn chưa tắt, dung mạo vẫn anh tuấn như xưa, những điểm còn lại đều không thể tìm thấy bóng dáng của Văn Hạo An mà Lận Ngưng Hà quen biết.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |