Chuyện thú vị trên đường (3)
Cuối cùng, Lận Ngưng Hà chỉ có thể đáp ứng cùng A Man đi chung, A Man cũng tăng nhanh tốc độ của xe ngựa.
Xe ngựa tiếp tục đi tới, lại qua vài ngày, Lận Ngưng Hà dần dần phát hiện, mỗi khi A Man đến một tòa thành, chỉ cần lấy ra một quyển sách thì không ai ngăn cản nàng kiểm tra, còn có người chuyên môn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, nếu như chỉ đi ngang qua, sẽ an bài bọn họ đi mua vật tư.
Loại đồ vật giống như văn điệp thông quan này đã hấp dẫn sự chú ý của Lận Ngưng Hà, sau khi hỏi thăm, A Man kể lại tỉ mỉ nguyên do.
Nói ngắn gọn, Cao Tổ hoàng đế từng bị thủ hạ phản bội dẫn đến binh bại, đường về thành lại bị chặn, bị ép phải một đường trốn về Nam Cương. Lúc tiền triều, Nam Cương còn chưa thuộc về vương triều Trung Nguyên, quân địch không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đưa ra thương lượng, lúc đó con gái tộc trưởng Nam Cương đã yêu Cao Tổ hoàng đế, liền giúp hắn chạy trốn.
Phiên bản này khác với phiên bản Lận Ngưng Hà từng nghe, Đại Tĩnh ghi lại, Cao Tổ Hoàng Đế dạy cho người Nam Cương rất nhiều tri thức, cũng hứa hẹn song phương kết minh, ngày sau hắn đoạt được thiên hạ, sẽ cho Nam Cương rất nhiều lợi ích, trong đó có quyền lực tương tự khu tự trị.
Kết hợp với lời A Man nói, Lận Ngưng Hà rốt cuộc nghĩ thông suốt, vì sao một người lãnh đạo binh bại đào vong có thể được người Nam Cương tin tưởng, không có quan hệ gì với long khí, chỉ là bởi vì người ta thích hắn, cho nên sẽ không chùn bước giúp hắn.
"Nghĩ như vậy, ngươi cùng Tiểu Phương không sai biệt lắm, một người là con gái của tộc trưởng Nam Cương, một người là hoàng thất Đại Tĩnh."
"Không giống nhau." A Man rất nghiêm túc lắc đầu, nói: "Ta cùng Ốc Ốc là phu thê, bọn họ không phải."
"Ừm... Ta nói là thân phận không sai biệt lắm."
"Còn có chỗ không giống, Tĩnh Cao Tổ không dám phục cổ, nhưng Ốc Ốc không hề nghĩ ngợi liền nuốt vào."
Trong lời nói của A Man dường như kể lại chuyện cũ hơn hai trăm năm trước, nhưng sau khi nói xong, A Man lại nghĩ đến điều gì đó, lắc đầu nói tiếp: "Người Trung Nguyên các ngươi không thích nghe cái này, ta không nói."
Điều này đã gợi lên hứng thú của Lận Ngưng Hà, tuy rằng phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng Lận Ngưng Hà càng thích nghe lịch sử hơn, đặc biệt là loại lịch sử mang theo một chút mùi vị bát quái này.
"Không có việc gì, nói xem sao, coi như là bạn tốt nói chuyện phiếm đi."
"Các ngươi cũng thích nói chuyện này?"
"Đương nhiên rồi, cô gái trong thiên hạ cũng không kém nhau nhiều lắm~"
Nói xong, Lận Ngưng Hà sinh ra một loại cảm giác như đã qua mấy đời. Trong khoảng thời gian này nàng luôn nhớ tới từng chi tiết nhỏ nhặt với Tần Chính Văn, trong đó cũng bao gồm hỉ nộ ái ố của kiếp trước, nàng càng cảm thấy, mình từ trong ra ngoài đều đã là nữ nhân.
Nhưng... Cũng không có gì không tốt.
A Man thấy Lận Ngưng Hà thật sự không quan tâm, trong lòng phiên dịch một chút rồi nói: "Có người tìm được một bức thư không gửi trong đồ vật sau khi nàng chết, bên trong là nàng cầu Tĩnh Cao Tổ đừng vứt bỏ nàng, nói nàng sẽ không cho Tĩnh Cao Tổ dùng Độc Tình Cổ nữa, cuối cùng là rất nhiều chữ "Ta hận ngươi" mang theo máu. Cho nên chúng ta vẫn cảm thấy, là Tĩnh Cao Tổ lật lọng, vì để cho Nam Cương giúp hắn mà lừa gạt tình cảm của Nam Cương Nữ."
"Thì ra là thế..."
Xem ra, Tĩnh Cao Tổ nợ tình không ít.
Năm đó cụ thể như thế nào, hậu thế không thể nào biết được, nhưng Lận Ngưng Hà rốt cuộc biết, vì sao có nhiều chính sách ưu đãi như vậy, Nam Cương vẫn mâu thuẫn với Trung Nguyên như vậy.
Bản thân Nam Cương đã có thái độ vào trước là chủ, hơn nữa người Trung Nguyên sẽ không cho phép người Nam Cương leo lên trên đầu mình, cho nên cho dù có chính sách ưu đãi, hai bên vẫn sẽ giữ loại trạng thái nhìn nhau không quen này.
Xe ngựa lắc lư, dần dần có thể nghe được bên ngoài có tiếng người đang đàm luận, Lận Ngưng Hà vén rèm xe lên, phát hiện xe ngựa đang tới gần một tòa thành trì.
"Chúng ta định qua đêm ở trong thành sao?"
"Ừm, nơi này cách tòa thành kế tiếp rất xa, cần cả một ngày mới có thể chạy tới, cho nên bình thường sẽ ở chỗ này một đêm."
Nói xong, A Man chuẩn bị sách nhỏ, khi xe ngựa dừng lại ở cửa thành để tiếp nhận kiểm tra thì rời khỏi thùng xe, quá trình vốn rất đơn giản, lần này lại chậm chạp mãi không thấy trở về.
Lận Ngưng Hà đang nghĩ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh chấp, Lận Ngưng Hà vội vàng đội khăn che mặt lên rồi vén rèm xe, phát hiện không khí giữa A Man và binh sĩ thủ thành đang rất căng thẳng.
Nàng vội vàng xuống xe đi lên trước nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý."
"Ngươi... Ngươi là một người Trung Nguyên kiêu ngạo!" A Man mắng một câu, quay sang nói với Lận Ngưng Hà: "Bọn họ nhất định phải kiểm tra người và hành lý của chúng ta, nhưng chúng ta không phải bị kiểm tra mới đúng."
A Man lật quyển sách nhỏ, chỉ vào chữ nhỏ được viết bằng chữ Hán và chữ Hán ở phía trên Nam Cương, phía trên xác thực có chữ bọn họ không cần kiểm tra.
"Ừm... Chúng ta lại không mang hàng cấm gì, kiểm tra liền kiểm tra đi."
"Không được! Người Trung Nguyên chỉ biết bắt nạt chúng ta!"
Bên A Man không thể đả thông, Lận Ngưng Hà chỉ có thể tiến lên gật đầu hỏi binh sĩ: "Vị quân gia này, trong thành đã xảy ra chuyện gì sao?"
Binh sĩ thấy Lận Ngưng Hà dễ nói chuyện hơn một chút, lại nói năng lưu loát, ngữ khí hòa hoãn không ít, nói: "Trong thành xảy ra án lớn, cấp trên hạ lệnh phải nghiêm tra nhân viên qua lại."
"Như vậy à, các vị đã vất vả rồi, nhưng trên quyển sách kia quả thực viết là có thể không bị kiểm tra, đó là đặc quyền triều đình phê chuẩn."
"Cô nương, những điều ngươi nói chúng ta đều biết, nhưng mệnh lệnh cấp trên chính là nói phải nghiêm tra, chúng ta cũng không có biện pháp gì."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |