Tân Thái Tử
“Nghĩ Đại Tĩnh ta trong dòng sông lịch sử cũng là ngoại lệ, mấy đời Tiên đế cũng không phải Thái tử thượng vị, trẫm cũng như thế, Đạo Môn nói Cao Tổ hoàng đế là rồng sai, mới khiến Đại Tĩnh xuất hiện hoàng tử tương tàn không ngừng.”
Một đời như thế, hai đời như thế, đều còn dễ nói, nhưng đời này qua đời khác…
“Tinh Mặc, hiện tại bỏ qua những lời vô dụng kia, trẫm hỏi ngươi, ngươi có thủ đoạn khống chế được lực lượng trợ giúp ngươi không?”
“… Tất nhiên.”
Nghe vậy, Tần Trung Hiên ra hiệu thái giám đưa một đạo thánh chỉ đã soạn sẵn cho Tần Tinh Mặc, sau khi xem qua Tần Tinh Mặc lại kiểm tra mấy lần, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Phụ hoàng thật sự không quan tâm Thái tử và Lục đệ sao?”
“Ha ha, Thiên Hồng chính là cốt nhục của Hoàng hậu, trẫm sao có thể không quan tâm, nhưng trẫm nhớ tới một câu của Tiên hoàng.”
Nói xong, Tần Trung Hiên đứng dậy, hai mắt mang theo long uy nồng đậm nhìn xuống phía dưới, long khí sơ thành của Tần Tinh Mặc không đủ để chống lại, điều này làm cho hắn không khỏi tỉnh táo vài phần.
“Ngồi lên long ỷ này, về sau thứ phải đối mặt sẽ càng thêm khó quyết, ngay cả đoạt đích dẹp loạn cũng không làm được, còn làm hoàng đế gì nữa.”
Sự tình đại thể như Tần Tinh Mặc dự liệu, Tần Thiên Hồng cùng Tần Chính Văn thoát khỏi hoàng cung, mà hiện tại bọn họ còn ở trong kinh thành là bởi vì sinh ra bất đồng.
“Đại ca, ngươi đi trước đi, ta còn có một số việc phải làm.”
“Đã đến đây rồi, Lục đệ, ngươi còn quay đầu lại làm gì?”
Đoạn đường này có thể chạy ra khỏi hoàng cung vẫn là dựa vào cái hố mà Tần Thư Kỳ đào khi còn bé. Cái động này chỉ cao bằng nửa người, nói thực ra lúc Tần Thiên Hồng chui vào cảm nhận được một loại cảm giác chui lỗ chó, bất quá khi nghe đến là ngũ đệ hắn đi ra ngoài chơi dùng liền thoải mái.
Tần Chính Văn có thể biết bí mật này là bởi vì có một lần hắn phát hiện Tần Thư Kỳ mặt mày tro bụi ở phụ cận này, cưỡng bức mới để cho Tần Thư Kỳ nói thật, vốn cho rằng là trẻ con nghịch ngợm, ai biết hôm nay thế mà dùng tới.
Động này thường ngày bị tảng đá bịt kín, chỉ từ bề ngoài nhìn không ra tường thể là rỗng. Sau khi Tần Thư Kỳ rời kinh, Tần Chính Văn vì giữ bí mật lại vì không cho kẻ xấu sử dụng, tạm thời để cho người ta bịt kín vị trí này.
Nhưng nơi này vẫn yếu hơn so với bức tường bình thường, chỉ cần biết được địa điểm, hơi tốn chút sức là có thể mở ra được.
Lúc này, người của tổ kiến đã sớm bị Lý Uy điều ra ngoài, đoàn người ẩn thân trong một tửu lâu, nhìn trên đường đều là binh sĩ, cửa thành lại bị chặn, bọn họ chỉ có thể thử rời khỏi mật đạo này.
Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, hang kiến cũng không chỉ có một cái. Là người xuyên việt, Tần Chính Văn đã sớm nghĩ đến loại tình huống này, bao gồm cả phủ Lục hoàng tử, kinh thành có ba địa điểm có mật đạo thông ra ngoài thành, trong đó có tửu lâu này.
“Tóm lại còn có chuyện chưa làm, đại ca, ngươi là mấu chốt của việc dẹp loạn, đi biên quan điều binh, tứ ca cũng sẽ giúp ngươi.”
Đây là điều Tần Chính Văn nghĩ đến đầu tiên lúc phát hiện có người mưu phản, Tần Thiên Hồng đối với sự nhanh trí của hắn đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng từ khi người của tổ kiến ghé tai hắn nói vài câu, hết thảy đều không giống nhau.
Đừng nói mưu đồ, Tần Chính Văn suýt chút nữa bởi vì ngẩn người mà bại lộ.
“Ngươi không nói rõ tình huống ta sẽ không thả ngươi rời đi, Lục đệ, rốt cuộc…” Nói xong, Tần Thiên Hồng đột nhiên nghĩ đến cái gì, vô ý thức đem tình huống không có khả năng này hỏi ra: “Chẳng lẽ là Lận Ngưng Hà chết đi sống lại, trở lại kinh thành?”
Có thể khiến Tần Chính Văn như vậy, Tần Thiên Hồng chỉ có thể nghĩ đến Lận Ngưng Hà đã chết.
Nhưng mà, một câu nói đùa như vậy đổi lấy sự trầm mặc của Tần Chính Văn.
“Nàng thật sự sống lại? A?” Tần Thiên Hồng còn kinh ngạc hơn cả Tần Chính Văn.
Nghe vậy, Tần Chính Văn lập tức xoay người, mặt hướng cửa phòng nói: “Đại ca, chuyện khác ngươi cũng không cần phải xen vào, ta và ngươi từ biệt tại đây.”
“Lục đệ, ngươi… Phụ hoàng nói đúng, ngươi điên rồi.”
Tần Chính Văn điên không phải là chứng bệnh, là chấp niệm, Lận Ngưng Hà chính là chấp niệm của hắn.
“Tùy ngươi nói thế nào, Lý Uy, an bài người hộ tống Thái tử rời đi.”
Nói xong, Tần Chính Văn nhắm mắt lại thở dài một hơi, chuẩn bị chờ sau khi Tần Thiên Hồng rời đi mới hành động, lại cảm giác có mấy người vây quanh ở bên cạnh mình.
Bởi vì nơi đây đều là thân tín mà hắn vô cùng tín nhiệm, cho nên hắn buông xuống phòng bị, đợi hắn kịp phản ứng thì hai tay đã bị người khống chế.
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Tần Thiên Hồng ngây ngẩn cả người, Tần Chính Văn nhìn Lý Uy che ở trước mặt hắn nói: “Lý Uy! Ngươi muốn làm gì? Đừng quên chức trách của ngươi!”
“Điện hạ, sau này ta cam nguyện bị phạt, nhưng hiện tại, thứ cho chúng ta không thể thả ngài thần chí không rõ trở về chịu chết!”
“Lý Uy! Ta rất rõ ràng ta muốn làm gì, ngươi không nên tự cho là đúng!”
Tần Chính Văn liều mạng giãy giụa, nhưng người có thể khống chế hắn đều là cao thủ am hiểu chính diện cường công, đặc biệt là Diệp Tử thân mang cự lực, hai tay tựa như kìm sắt, một khi bắt được tuyệt đối không cách nào tránh thoát.
“Điện hạ, ngài hẳn là biết Lận phủ đã sớm bị vây lại, hiện tại cho dù tất cả chúng ta đều đi theo ngài cũng không cứu được tiểu thư.”
“Bớt nói nhảm! Các ngươi thả ta ra, nếu không sau này…”
Lời còn chưa nói hết, Lý Uy ra hiệu cho Diệp Tử, Diệp Tử hiểu ý, đánh mạnh vào cổ Tần Chính Văn, đem Tần Chính Văn hung thần ác sát đánh ngất xỉu, sau đó do Diệp Tử cõng lên.
Nhìn Tần Thiên Hồng tiến vào mật đạo, những người khác theo sát phía sau, Lý Uy đoạn hậu đi tới trước thở dài: “Điện hạ, đầu tiên ta là thân vệ của Lục hoàng tử, sau đó mới là giáo đầu của tổ kiến.”
…
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |