Đông cung sự (Trung) (2)
Nghĩ đến đây, Lận Ngưng Hà xoay chiếc nhẫn thạch lựu trên ngón tay, khẽ thở dài, nói: "Nơi này là Đông Cung, ta tạm thời vẫn là tù nhân, không tiện chạy loạn khắp nơi, ngươi đi xem với người khác đi."
"Tiểu thư từ khi nào thành tù nhân rồi? Điện hạ rõ ràng nói ngài là bạn tốt của hắn, là khách nhân của Đông Cung."
A, thủ hạ của hắn làm việc cũng không giống như hắn nói, mời khách nhân nào có dùng cả nhà vào tù để uy hiếp?
Lận Ngưng Hà không định nói gì với Thanh Nhi, chuyện này không liên quan gì đến nàng.
"Tóm lại ta không định ra ngoài."
Lận Ngưng Hà từ chối rất dứt khoát, Thanh Nhi không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể làm chuyện của mình.
Tin tức rất nhanh truyền đến tai Tần Tinh Mặc, bàn tay cầm Dạ Lai Hương của hắn hơi khựng lại, chợt đem đóa hoa bóp nát, từng mảnh cánh hoa rơi xuống trên mặt đất.
Mây tan, trăng sáng treo cao, sao sáng tô điểm. Trên mặt đất, Dạ Lai Hương nở rộ, trong hoa viên mùi thơm nức mũi, nhưng trên thực tế hương thơm của Dạ Lai Hương không nồng đậm như vậy, đây là do Tần Tinh Mặc tỉ mỉ bố trí, hơn nữa hắn ở giữa hoa viên vô cùng tuấn mỹ.
Gần như không có nữ tử nào có thể ngăn cản được cảnh tượng lãng mạn như vậy, Tần Tinh Mặc biết Lận Ngưng Hà không phải tầm thường, cho nên không nghĩ tới có thể một lần bắt lấy nàng, nhưng nàng thậm chí tới cũng không tới, quả thật là ngoài dự liệu của hắn.
"Ta hạn chế tự do của nàng khi nào? Lý Mộc An lại nhiều chuyện rồi?"
Sự tình còn phải chờ kiểm chứng sau, nếu quả thật như thế, Tần Tinh Mặc cần giáo dục Lý Mộc An một chút, bất quá trước mắt vẫn phải thay đổi sách lược.
Tần Tinh Mặc nhìn cung nữ Thanh Nhi có chút nhu nhược, biết nàng không gọi được Lận Ngưng Hà, chỉ có thể quyết định đi tới sân viện của Lận Ngưng Hà.
Đại trượng phu co được giãn được, ngươi không đến, vậy ta đi.
Tần Tinh Mặc có rất nhiều thời gian để hao tổn với Lận Ngưng Hà, ban ngày xử lý công việc, đấu trí đấu dũng với Vương gia, ý đồ thuyết phục phái Hoàng đế hợp tác, những điều này đều làm cho hắn phiền muộn không thôi, cũng chỉ có Lận Ngưng Hà mới có thể mang đến cho hắn một chút niềm vui thú.
Mà Lận Ngưng Hà căn bản không biết mình bị quấy rầy nghỉ ngơi, nàng đang lật xem thư tịch, chuẩn bị bồi dưỡng một chút buồn ngủ liền đi ngủ, tiếng quát truyền ngoài cửa lại xua tan cơn buồn ngủ vốn không nhiều lắm của nàng.
"Thái tử điện hạ đến!"
Lận Ngưng Hà vô thức cho rằng là Tần Thiên Hồng, sau khi đứng dậy mới nhớ tới Thái tử hôm nay là Tần Tinh Mặc.
Cho dù là Tần Tinh Mặc cũng chưa từng thấy qua dung mạo của ta, nhưng trên tay ta không có đồ vật che mặt.
Tần Tinh Mặc hẳn là chưa từng xem tranh của Tần Thiên Hồng, quan hệ giữa Chính ca và hắn tốt như vậy cũng chưa từng thấy.
Sân viện không lớn, Lận Ngưng Hà đang suy tư, Tần Tinh Mặc đã đi tới trước cửa phòng, nhưng mà, hắn ngăn cản thủ hạ đẩy cửa vào, đứng ở trước cửa cùng Thanh Nhi nói: "Ngươi đi nói cho Lận Ngưng Hà một tiếng, nói là Tần công tử tới chơi."
Thanh Nhi có chút chần chờ mình có phải nghe lầm hay không, nhìn thấy Vương Nhất bên cạnh ra hiệu cho nàng đi, nàng mới mở cửa đi vào truyền đạt lại với Lận Ngưng Hà.
"... Đã như vậy, ngươi nói với điện hạ, phòng ngủ không phải chỗ nói chuyện, không ngại đi phòng khách một chuyến."
Thanh Nhi đi rồi, Lận Ngưng Hà sửa sang lại dung nhan một chút, từ cửa hông phòng ngủ đi ra ngoài, thẳng đến cửa hông phòng khách, cơ hồ cùng một thời gian, Tần Tinh Mặc cũng tiến vào.
Hai người hành lễ với nhau, nhìn thấy dung mạo của Lận Ngưng Hà, Tần Tinh Mặc có chút kinh ngạc, nhưng không có phản ứng gì, cười tiến lên nói: "Lận tiểu thư, đã lâu không gặp. Ta công vụ bận rộn, lúc này mới bớt chút thời gian đến thăm nàng, mong rằng Lận tiểu thư thứ lỗi."
"Thái tử điện hạ khách khí, tiểu nữ so với việc công không đáng nhắc tới."
Nghe vậy, Tần Tinh Mặc tựa hồ có chút bất mãn với cách xưng hô của Lận Ngưng Hà, hơi nhíu mày một cái, sau đó cho đại bộ phận người lui ra, chỉ chừa Thanh Nhi cùng thân tín của mình, lúc này mới nói: "Có lẽ là ta làm không tốt, làm chậm trễ Lận tiểu thư, làm sao một đoạn thời gian không gặp, xưng hô trở nên xa lạ như vậy?"
"Bây giờ không giống ngày xưa, điện hạ là Thái tử, tiểu nữ nên như thế."
Lận Ngưng Hà biết mình vì Lận phủ mới tới, cho nên không biểu hiện cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, chỉ là so với dĩ vãng phải tôn kính hơn nhiều, thậm chí so với ở tiệc cập kê gặp Tần Thiên Hồng còn phải tôn kính hơn.
Tần Tinh Mặc cầm lấy xương quạt, gõ gõ tay, ra hiệu thân tín rời đi, ngay cả Thanh Nhi cũng bị mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người Tần Tinh Mặc.
"Thứ cho tiểu nữ nói thẳng, điện hạ không nên như thế, không tốt đối với thanh danh của tiểu nữ."
"Ừm... A, Lận tiểu thư nói đúng." Tần Tinh Mặc biểu hiện hết sức co quắp, lại ra hiệu thân tín cùng Thanh Nhi trở về, sau đó nói: "Ta cho rằng Lận tiểu thư là bởi vì có ngoại nhân ở đây mới xa lạ như vậy, xem ra cũng không phải."
Cứ như vậy, Tần Tinh Mặc quả thật làm Lận Ngưng Hà bối rối. Nhưng mà, Tần Tinh Mặc là địch nhân của Tần Chính Văn, đó chính là địch nhân của Lận Ngưng Hà, chỉ cần điểm ấy không thay đổi, Lận Ngưng Hà vĩnh viễn không có cách nào tin tưởng hắn.
"Lận tiểu thư, trước kia ta và ngươi là bèo nước chi giao, không có chuyện gì giấu nhau, biến thành như bây giờ tóm lại là có nguyên nhân, có thể nói cho ta nghe không? Cũng tiện giải trừ hiểu lầm."
Chắc chắn như vậy là hiểu lầm sao?
"Đã như vậy, tiểu nữ cả gan hỏi một câu, vì sao phải lấy an nguy trên dưới của Lận phủ bức hiếp ta đến Đông Cung?"
Dứt lời, Tần Tinh Mặc rõ ràng là một bộ "Còn có loại chuyện này".
"Vương Nhất, ta nhớ là ngươi phái ngươi đi mời Lận tiểu thư, vì sao Lận tiểu thư lại hiểu lầm như vậy? Lúc ấy ngươi nói cái gì làm cái gì? Nguyên bản nói ra."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |