Đông cung sự (hạ) (3)
Cung điện Thục Phi lúc này không giống ngày xưa, vốn bởi tính cách ương ngạnh của nàng, tần phi khác không muốn đi tìm nàng. Nhị hoàng tử gia quan yến ba ngày sau bình tĩnh trở lại, Tần Tinh Mặc lên làm Thái tử, dần dần càng ngày càng nhiều người đi bái phỏng nàng.
Cái gọi là mẫu bằng tử quý, nếu Tần Tinh Mặc lên làm hoàng đế, Vương Bình Yên và Viên Quỳnh cũng là hoàng thái hậu, thực tế cầm quyền lại là Vương Bình Yên.
Thật sự là phong thủy luân chuyển, Viên Quỳnh, bây giờ ta còn không động được ngươi, nhưng ngày lành của ngươi cũng không còn bao lâu, ngày mà con ta đạt được đế vị, chính là lúc ta và ngươi tính sổ.
Vương Bình Yên hung tợn nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền báo Thái tử đến đây, nàng lập tức mừng rỡ nghênh đón.
- Mẫu phi Kim An.
- Mau đứng dậy, Mặc Nhi đã bắt được Hoạn Thái tử và Lục hoàng tử chưa?
- Mẫu phi thấy ta không còn lời nào muốn nói sao?
Nghe vậy, Vương Bình Yên biết mình đã quá vội vàng, bèn vội vàng dắt Tần Tinh Mặc vào trong, vừa đi vừa nói:
- Chuyện có nặng có nhẹ, tất nhiên ta quan tâm tới Mặc Nhi rồi.
Đôi mắt đan phượng đặc trưng cùng với đôi lông mày thêu dài cong vút là những nét nổi bật nhất của Vương Bình Yên. Về cách ăn mặc, nàng thích mặc váy áo có màu đỏ làm chủ đạo, luôn thích đeo những món trang sức rất sang trọng, rất phù hợp với tính cách phô trương của nàng.
Chỉ có điều, từ khi Hoàng hậu bắt đầu "giản dị tiết kiệm", tất cả các phi tần đều bắt chước, Vương Bình Yên cũng đành phải trang điểm cho mình dựa theo số lượng trang sức mà Viên Quỳnh đeo.
Mọi người đều đã đoán qua ý đồ của Viên Quỳnh khi làm như vậy, duy chỉ có điều không ai nghĩ rằng cô ta chỉ cảm thấy đeo trang sức quá phiền phức và mỏi cổ mà thôi.
Vương Bình Yên bảo dưỡng không tốt bằng Viên Quỳnh, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn. May mà tuổi tác mới gần bốn mươi, cộng thêm ngày thường ăn đủ các loại thuốc bổ, dược thiện nên không có dấu hiệu già đi, nếu ra ngoài nói ba mươi tuổi cũng có rất nhiều người tin.
Tuy nhiên, người phụ nữ này là mẹ ruột của Tần Tinh Mặc, nhưng cũng là cội nguồn đau khổ của hắn.
- Gần đây Mặc Nhi gầy đi nhiều, có phải thức ăn ở Ngự Thiện Phòng làm không hợp khẩu vị của ngươi không?
- Cũng tạm, chỉ là công việc bận rộn, lúc dùng bữa cũng phải suy nghĩ.
Giọng điệu của Vương Bình Yên có vẻ rất quan tâm, nhưng Tần Tinh Mặc biết, không quá ba câu nữa nàng ta sẽ chuyển sang chuyện chính.
- Giữa hè oi bức, Mặc Nhi nắm giữ đại cục, có thể cho người chuẩn bị thêm chút băng.
- Cũng đã sai người mang tới một ít, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.
- Ở Đông Cung có thoải mái không? Ta thấy Mặc Nhi không làm gì Hoạn Thái tử, nếu cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu, ta có thể tìm đại sư vào cung sắp xếp một chút.
Ừm, chắc cũng sắp rồi, để ta nghĩ xem, chắc nàng ta sẽ dùng vị đại sư này để dẫn vào chuyện chính.
- Không phiền mẫu phi lo lắng, bố cục của Đông Cung có thể thay đổi nhanh chóng, nghĩ rằng đại ca cũng đã cố gắng như vậy, ta sẽ không kém hắn.
- Ồ, không thể nói như vậy được, công việc là công việc, ở thoải mái một chút cũng tốt. Đại sư kia là người bố trí phủ cho Vương gia, lúc trước viện của ta cũng là do hắn thiết kế.
Tần Tinh Mặc gật đầu, không đáp lời, Vương Bình Yên rất tự nhiên nói tiếp:
- Đúng rồi, Mặc Nhi chấp chính lâu như vậy, sao không thấy ngươi thả đại bá của ngươi ra?
Quả nhiên, không quá ba câu, hay lần này là bốn câu nhỉ? Haizz...
- Mẫu phi, ta là Thái tử, nên gọi hắn là Vương gia chủ.
- Lời này nói trước mặt người ngoài thì thôi, nếu hắn không phải là đại bá của ngươi, Vương gia không phải là nhà mẹ đẻ của ta, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để giúp ngươi, đúng không?
Những lời như vậy ta đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, hình như từ nhỏ đã nghe cô ta nói như vậy.
- Vậy mẫu phi nói xem, thả Vương Tín ra thì thế nào?
- Đại bá của ngươi vốn dĩ bị người ta hãm hại, đương nhiên là phải để hắn ta phục chức. Vương gia chiếm tỷ lệ càng lớn trong triều, ngươi càng dễ dàng nắm giữ thiên hạ.
Tần Tinh Mặc không biết Vương Bình Yên nói những lời này có thật lòng hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, sự thật cũng không như nàng ta nói, hơn nữa Tần Tinh Mặc cũng không định giải thích với nàng ta.
- Mẫu phi nói rất đúng, nhưng Hoàng đế phái người tới khí thế hung hăng, ta lại không có cách nào thuyết phục phụ hoàng để hắn làm nền cho ta, vẫn nên ổn định triều cục, đợi ta tru sát đại ca và Lục đệ rồi nói sau.
Từ nhỏ Vương Bình Yên cũng học theo bộ của nữ tử, đâu giống Viên Quỳnh hiểu rõ triều chính như vậy, xưa nay nàng ta nghe Vương gia nói thế nào, nàng ta sẽ nói thế ấy, cho nên nghe Tần Tinh Mặc nói vậy nàng ta cũng cảm thấy không có gì sai.
- Chuyện triều chính ngươi tự biết là được. Nói đến, Mạn Nhi đã cập kê một năm, vừa hay có thể chọn cho nó một phò mã, lôi kéo một trọng thần nào đó để ngươi sử dụng.
- Nói như vậy, mẫu phi đã có người thích hợp rồi?
Nghe vậy, Vương Bình Yên vừa định mở miệng, nhưng hình như lại quên mất mình định nói gì. Tần Tinh Mặc đoán chắc nàng ta đang nhớ lại xem Vương gia đã nói với nàng ta thế nào, bèn ung dung uống một ngụm trà.
May mà trí nhớ của Vương Bình Yên không tệ đến mức đó, đợi Tần Tinh Mặc đặt chén trà xuống nàng ta liền nói:
- Tả thị lang Công bộ Việt Ngôn Thiện cũng không tệ, trước đây ta còn định để cho con gái lớn của hắn...
- Việt Minh Hương. Tần Tinh Mặc nhắc nhở.
- Đúng, Việt Minh Hương, tính cách của con bé này có hơi hoạt bát, nhưng quả thật là hòn ngọc quý trên tay Việt Ngôn Thiện, cưới nó là đã trói chặt Tả thị lang Công bộ, như vậy Mặc Nhi ở Công bộ cũng có thể lên tiếng.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |