Bài (2)
"Tuyền tỷ tỷ nói đúng, hiện tại ta rất hối hận."
Mỹ nhân cúi đầu, khẽ cau mày, có chút buồn bã thở dài, Khổng Tuyền nhìn thấy mà đau lòng không thôi, đưa lược gỗ lê cho cung nữ, sau đó nhào tới ôm lấy nàng.
"Á!" Theo tiếng kinh hô của Lận Ngưng Hà, cung nữ biết Khổng Tuyền lại muốn phát điên, vừa hay tháo bỏ trang sức cuối cùng xuống liền nhao nhao tránh ra.
Khổng Tuyền cọ cọ vào khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Lận Ngưng Hà, tùy ý ngửi cổ nàng, khiến Lận Ngưng Hà nổi da gà, nắm chặt nắm tay, thân thể cứng đờ, không biết có nên đánh nàng hay không.
"Tần Tinh Mặc cứng mềm đều không ăn, muốn Lận phủ an toàn..." Khổng Tuyền ép giọng xuống rất thấp, chỉ có ghé sát vào tai mới có thể khiến Lận Ngưng Hà nghe được.
Bất quá, thời gian ghé ở đó không thể quá lâu, cho nên Khổng Tuyền đổi bên, tiếp tục giả bộ hít ngửi rồi nói: "Ngươi cần phải luôn giữ thái độ cự tuyệt đối với hắn, nhưng không thể làm quá mức, tổn hại đến thể diện của hắn."
Nghe vậy, Lận Ngưng Hà đột nhiên xoay người đẩy Khổng Tuyền ra, đôi mắt đẹp không ngừng đánh giá khuôn mặt say đắm trước mắt. Nàng không rõ Khổng Tuyền đứng về phía nào, đương nhiên không thể tin tưởng lời nàng ta nói.
"Trắc phi có ý gì?"
"Hì hì, xin lỗi Tiểu Hà, vừa rồi ta thật sự không nhịn được."
Hai người hiểu ý nhau mà diễn kịch, trong đầu Lận Ngưng Hà xoay chuyển cực nhanh, nhìn đôi mắt Khổng Tuyền, cảm thấy nàng ta không lừa mình.
"Tiểu nữ tuy bị giam lỏng ở đây, nhưng như vậy chung quy không hợp quy củ."
Tình cảm của Tần Tinh Mặc đối với ta là diễn, hơn nữa cái gì gọi là cự tuyệt hắn nhưng không thể làm tổn thương thể diện của hắn? Như vậy chẳng phải là đang treo hắn sao?
"Ai nha, ngươi cũng đâu có mất miếng thịt nào, hơn nữa hắn sẽ không thật sự động thủ đâu."
"Nhưng..."
"Tiểu Hà." Khổng Tuyền lại quấn lấy, nâng khuôn mặt xinh đẹp của Lận Ngưng Hà lên, nhẹ giọng nói: "Ngươi có lựa chọn khác sao?"
Lựa chọn... Đúng vậy, ta chỉ có một thủ đoạn hù dọa, không thể gọi là sát chiêu, ta không có lựa chọn.
Đôi mắt đẹp của Lận Ngưng Hà tối sầm lại, Khổng Tuyền cọ cọ vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong mắt các cung nữ, màn này hoàn toàn chính là trắc phi chưởng quyền đang dùng người nhà để uy hiếp một thiếu nữ bất lực, hình tượng của Khổng Tuyền trong lòng các nàng càng thêm ác liệt.
Hơn nữa, tai mắt của Tần Tinh Mặc cũng không nhìn ra sơ hở.
Khổng Tuyền tạm thời buông Lận Ngưng Hà ra, đợi nàng tẩy trang xong, thay bộ váy áo thoải mái hơn mới lại dán vào, trong lúc này, Lận Ngưng Hà vẫn luôn suy nghĩ lời Khổng Tuyền nói.
Bất kể nàng ta xuất phát từ mục đích gì, rốt cuộc nói có phải là thật hay không, Lận Ngưng Hà đều cần phải tính toán kỹ lưỡng những ngày tiếp theo trong Đông Cung.
Nhưng mà...
Vốn tưởng rằng nếu mình luôn mặc kệ, nàng ta sẽ cảm thấy không thú vị mà rời đi, kết quả lại càng ngày càng quá đáng.
Lận Ngưng Hà nhìn Khổng Tuyền giống như con mèo hít cỏ, ngửi gần như khắp mọi ngóc ngách trên người mình, mà mình chính là cây bạc hà mèo cỡ lớn kia.
Cũng may như Khổng Tuyền nói, nàng ta sẽ không có cử động gì quá phận, chỉ là sờ một chút, ngửi một chút, cọ một chút. Lúc thì vuốt ve mái tóc của Lận Ngưng Hà, lúc thì vùi đầu vào giữa hai chân, nhìn qua giống như đang hít mèo.
Những kẻ nô lệ cho mèo cũng sẽ có hành vi nhìn như điên cuồng như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không có xúc động về phương diện kia.
Tuy nhiên, Khổng Tuyền tựa hồ vĩnh viễn không biết chán vẫn mang đến cho nàng không ít phiền toái, đang lúc Khổng Tuyền vuốt ve ngón tay Lận Ngưng Hà, Lận Ngưng Hà muốn lên tiếng ngăn lại, ngoài cửa vang lên tiếng truyền báo Thái tử đã đến.
Khổng Tuyền làm như không nghe thấy, cứ như vậy "ý loạn tình mê" bị Tần Tinh Mặc kéo ra, lúc này mới khôi phục lại thần trí.
Tần Tinh Mặc đã sớm biết sở thích của nàng ta, nhưng vẫn quát: "Đối đãi với khách quý như vậy còn ra thể thống gì! Cung nữ thiếp thân của Khổng Tuyền đâu!"
"Điện hạ bớt giận, nô tỳ lập tức đưa Trắc phi nương nương hồi cung."
Tần Tinh Mặc vốn không tức giận hừ lạnh một tiếng, đợi Khổng Tuyền rời đi, lúc này mới nhìn về phía Lận Ngưng Hà đang chỉnh sửa lại váy áo và tóc tai của mình.
"Lận tiểu thư ngược lại có thể nhịn."
"Hừ, ở chỗ này, quan trọng nhất chính là có thể nhịn."
Sau khi ngả bài, Lận Ngưng Hà biểu hiện ra dáng vẻ không thèm để ý đến sự tồn tại của Tần Tinh Mặc, cho dù Tần Tinh Mặc tới đây nàng cũng không đứng dậy nghênh đón như trước, chỉ ngậm dây buộc tóc mới, đối diện với gương đem tóc buộc lên.
Về phần xưng hô, Thái tử, Nhị hoàng tử, Tần công tử, bất kể là xưng hô xuất hiện trong tình huống nào, trước mắt một cái cũng không từ trong miệng nàng nói ra. Nếu không phải Lận Ngưng Hà sặc hắn một câu, Tần Tinh Mặc còn tưởng rằng đối phương không nhìn thấy mình.
Tần Tinh Mặc nheo mắt lại, ra hiệu cho Tiền Tứ, Tiền Tứ tiến lên một bước quát: "To gan Lận Tam Nương! Gặp Thái tử điện hạ còn không mau hành lễ!"
Âm thanh đột ngột khiến Lận Ngưng Hà giật mình, ngay sau đó, nàng nhìn về phía phát ra âm thanh, biểu cảm trên mặt giống như có âm thanh, vang lên trong đầu Tần Tinh Mặc "Không phải chứ, lại tới?", ngữ khí bất đắc dĩ kia cũng giống như thật.
Lận Ngưng Hà đứng dậy, đàng hoàng quỳ lạy nói: "Dân nữ bái kiến Thái tử điện hạ."
Thấy vậy, Tần Tinh Mặc phất phất tay, cho lui cung nhân và thủ hạ, trong điện chỉ còn hai người, hắn mới đi đến trước mặt Lận Ngưng Hà.
Nghe được tiếng bước chân, Lận Ngưng Hà ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra tình cảnh của mình sau đó dùng khóe mắt liếc qua lồng nhốt cổ trùng đặt trên bàn trang điểm, lúc này mới nhìn về phía Tần Tinh Mặc, nhưng nàng vừa muốn mở miệng, lại bị Tần Tinh Mặc giành trước một bước.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |