Tính toán (2)
"Được, Mệnh Nhị, ngươi đi cửa hoàng thành nghênh đón hắn."
Khổng Kỷ đối với Tần Tinh Mặc mà nói vô cùng quan trọng, bản thân vẫn là người kiêu ngạo mười phần, nhưng thân phận khác biệt, Thiên phu trưởng còn chưa đến mức để hắn hạ mình nghênh đón, thân tín nghênh đón ở cửa hoàng cung là được.
Thân tín làm việc khiến Tần Tinh Mặc rất yên tâm, Mệnh Nhị biết chức trách của mình, trước đó cũng gặp qua Khổng Kỷ nhiều lần, đã sớm tạo mối quan hệ, không bao lâu, hai người vừa nói vừa cười đi tới cửa lớn Khung Hoàn Điện.
Khổng Kỷ thấy Mệnh Nhị dừng lại, ngưng bặt câu chuyện, hỏi: "Mệnh huynh vì sao không tiến?"
"Ừm... thông báo với điện hạ một tiếng." Nói xong với thị vệ canh cổng, Mệnh Nhị mới quay đầu hướng Khổng Kỷ ôm quyền nói: "Khổng huynh có chỗ không biết, điện hạ cả ngày bận rộn công vụ, thường xuyên sắp xếp thời gian rất chặt chẽ. Vừa rồi ta lĩnh mệnh tiến đến nghênh đón Khổng huynh, bởi vì thủ vệ hoàng thành đều là người một nhà, cho đi liền nhanh hơn rất nhiều, kết quả so với thời gian ước định nhanh hơn một khắc, nếu tùy tiện tiến vào điện sợ rằng sẽ quấy rầy sự sắp xếp của điện hạ."
Dù Khổng Kỷ là một võ quan cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, có thể nghe ra trong lời nói vừa rồi có nhiều chỗ cần cẩn thận suy ngẫm, trong đó hắn để ý nhất không ai qua được thủ vệ.
"Hoàng thành thủ vệ phải là Hộ Long Vệ mới đúng, đây chính là đội quân trực thuộc Hoàng Thượng, Mệnh huynh vừa rồi nói không có khuếch đại?"
"Ha ha, Khổng huynh mới từ biên cảnh Nam Việt trở về, biết không nhiều cũng là bình thường. Lúc trước Họa Thái tử tạo phản, trong Hộ Long Vệ có đồng lõa, cho nên trước mắt cả hoàng thành và kinh thành đều do người của điện hạ trấn giữ."
Càng nhiều không cần Mệnh Nhị nói rõ, Khổng Kỷ biết rõ tình hình tạo phản.
"Thủ đoạn của điện hạ thật cao."
"Thủ đoạn cho dù cao, nhưng chuyện triều đình lại thực sự mệt nhọc." Tần Tinh Mặc từ trong điện đi ra, đến cửa nghênh đón Khổng Kỷ nói: "Phụ hoàng long thể không tốt, chỉ có thể do ta phụ trách, thật hy vọng phụ hoàng sớm ngày khôi phục."
Vĩnh Hưng Đế "khôi phục" hay không đều nhìn thái độ của hắn, Tần Tinh Mặc tự nhiên phải tìm thời gian đi xác nhận một chút.
Thấy Thái tử đến, Mệnh Nhị và Khổng Kỷ nhất tề hành lễ nói: "Bái kiến Thái tử điện hạ."
"Đứng lên đi." Tần Tinh Mặc chờ Khổng Kỷ đầu gối chạm đất mới tiến lên kéo hắn lên, cười nói: "Nơi này không có người ngoài, đại cữu ca không cần câu nệ giống như ở trên triều đình."
Chỉ từ biểu hiện vừa rồi, Khổng Kỷ đã biết rõ ý ở ngoài lời của lời này là không cần trang nghiêm giống như trên triều đình, nhưng vẫn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Ngoài mặt, Khổng Kỷ có chút sợ hãi nói: "Quân thần có khác, điện hạ không thể làm vậy."
Nghe vậy, Tần Tinh Mặc làm ra vẻ mặt "ta đã biết" với Mệnh Nhị, lúc này mới nhìn về phía Khổng Kỷ nói: "Tốt, Khổng Thiên tổng không hổ là hậu nhân của danh môn, bản Thái tử đã đoán được điều này, ngươi xem đây là ai?"
Dứt lời, Khổng Tuyền từ phía sau Tần Tinh Mặc đi ra, hành lễ nói: "Ta nên gọi Khổng Thiên tổng hay là đại ca đây?"
Một màn này khiến Khổng Kỷ có chút choáng váng, Tần Tinh Mặc thấy thế nắm bàn tay nhỏ bé của Khổng Tuyền, cười nói: "Hôm nay không bàn công sự, ta đã bày gia yến ở hậu viện, xem như ta và Tuyền Nhi tẩy trần cho đại cữu ca!"
Lúc này, Khổng Kỷ mới thả lỏng, gật đầu, đi theo mọi người vào hậu viện.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm vị, Khổng Kỷ vẫn cẩn trọng như cũ. Dù sao vị trước mắt này bây giờ không giống ngày xưa, Thái tử tay nắm binh quyền khống chế hoàng thành cũng không phải là hạng người lương thiện.
Khổng Tuyền ở bên này bồi tiếp, nàng tửu lượng kém nên không dám uống quá nhiều, hơn nữa nàng đối với việc trấn thủ biên cương không có hứng thú, tâm tư đã sớm bay đến bên cạnh Lận Ngưng Hà.
"Nói như vậy, mấy năm gần đây Nam Việt coi như thành thật."
"Nếu không phải phương bắc Hồ Man vẫn xao động, binh lực không điều đến được bên này, chúng ta đã sớm biến Nam Việt thành Nam Cương của Đại Tĩnh ta!"
"Đại cữu ca dũng vũ, trấn thủ biên cương bảo vệ đất nước. Nào Tuyền Nhi, chúng ta kính huynh ấy một chén."
Nghe vậy, cung nữ rót rượu cho Khổng Tuyền, Khổng Kỷ nói: "Không dám, không dám, đây là thiên chức của quân nhân chúng ta."
"Ôi chao, Nam Việt không an phận, nếu không phải trận chiến Tân Cốc đánh đau bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng giống như Hồ Man."
Nói xong, Tần Tinh Mặc và Khổng Tuyền đứng dậy, Khổng Kỷ chỉ có thể đứng lên theo, chú ý cao thấp của ly rượu, ba người chạm ly uống một hơi cạn sạch.
Nếu như từ việc nhà nói tới quốc sự, Khổng Kỷ biết rõ gia yến sợ là phải kết thúc, quả nhiên, Khổng Tuyền buông chén rượu đỡ trán nói: "Tê, tửu lượng của ta chỉ sợ không thể tiếp tục cùng các người, điện hạ, đại ca, cho phép ta cáo lui trước."
Tần Tinh Mặc đỡ Khổng Tuyền, gọi cung nữ bên cạnh tới phân phó: "Mang Tuyền Nhi về cung nghỉ ngơi, canh giải rượu ta bảo chuẩn bị đã xong chưa?"
"Vâng, canh giải rượu đã ở trong điện của Trắc phi chờ rồi."
Lúc này, Tần Tinh Mặc mới giao Khổng Tuyền cho cung nữ, nhưng mà Khổng Tuyền vừa rời khỏi nơi này liền thoát khỏi cung nữ, phun ra một ngụm hơi rượu, trực tiếp đi về phía Lận Ngưng Hà.
Đáng thương cho Lận Ngưng Hà, đối mặt Khổng Tuyền uống rượu xong khí lực lớn không biết lại bị đùa bỡn thành cái dạng gì.
Tần Tinh Mặc bên này, đợi Khổng Tuyền đi rồi, hai người cũng không lâu sau rời bàn ăn tản bộ trong hoa viên.
"Tình cảm của điện hạ và tiểu muội rất tốt."
Huynh trưởng như cha, Khổng Tuyền là con vợ cả nhỏ nhất của Khổng gia, tuổi tác chênh lệch rất lớn với Khổng Kỷ, lớn đến mức con trai lớn của Khổng Kỷ mặc dù gọi Khổng Tuyền là cô cô, nhưng lại chỉ nhỏ hơn Khổng Tuyền ba tuổi, cho nên Khổng Kỷ thật lòng yêu thương muội muội này.
"Tuyền Nhi nhu thuận hiểu chuyện, tất nhiên là ta rất thích."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |