Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa tối ở Vạn Hưng Thính

Phiên bản Dịch · 977 chữ

Trái lại Thịnh Mẫn, năm tháng không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt nàng, thân là Ngũ tiểu thư do đích nữ của Thịnh lão sinh ra, có thể xưng tụng một câu dung mạo phi phàm, được hun đúc trong gia đình thư hương cũng là một tài nữ nổi danh, có không ít người theo đuổi. Mà vị nữ tử kiêu ngạo này sau khi nhìn thấy Lận Ngô Bân lúc ấy vẫn còn là môn sinh của Thịnh lão liền bị tài học và phong thái của hắn đả động, vừa gặp đã chung tình, do Thịnh lão một tay đứng ra làm chủ hôn sự.

Tuy rằng hôn sự của hai người thường được người khác hâm mộ, nhưng Lận Ngưng Hà luôn có thể nhìn thấy chút ngăn cách giữa đôi vợ chồng này, điểm này ngay cả Lận Hân Mính cũng có thể cảm giác được.

Lận Ngưng Hà cùng hai người đối diện nhìn nhau một hồi lâu, sau khi mỉm cười qua lại với đôi vợ chồng này vài lần, Lận Ngô Bân đi trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Hà nhi, con cũng đừng ngồi không, ăn chút gì đi."

"Phụ thân, mẫu thân còn chưa động đũa, ta sao dám? Huống hồ, hôm nay gọi Hà nhi đến thật sự là chỉ để ăn cơm sao?"

Lận Ngưng Hà nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, Tứ Hỉ Hoàn Tử, Tôm Chiên Giòn, Gà Ba Chén... Tổng cộng tám món, nhưng số lượng đều rất ít.

Những món khác không dám chắc, nhưng Gà Ba Chén bình thường đều dùng cả con gà hoặc nửa con gà để làm, số lượng không thể ít như vậy.

"Hơn nữa nhiều đồ ăn như vậy, chi bằng gọi cả tỷ tỷ và muội muội đến cùng ăn."

"Các nàng ấy đã ăn rồi, hơn nữa Hà nhi không cần lo lắng sẽ có đồ ăn thừa, ta đã phân phó, nếu ăn xong mà vẫn còn dư, phần chưa mang lên sẽ đưa cho Hàn Hương Viên."

Thịnh Mẫn biết tính tình Lận Ngưng Hà ở phương diện này bướng bỉnh lạ thường, nhưng bởi vì một câu thơ kia lại khiến Lận Ngô Bân đồng ý, nàng ta cũng bất đắc dĩ phải làm theo.

Cho dù đến bây giờ nàng ta cũng không quen ăn đồ ăn giống như hạ nhân, nhưng đồ ăn ít thì mất thể diện, nhiều thì tất nhiên số lượng lớn, để đến ngày mai sẽ thành đồ thừa, cho hạ nhân ăn lại cảm thấy mất giá, may mà giống như lúc trước Lận Ngưng Hà giải thích, đóng gói đưa đến Hàn Hương Viên cho nàng ấy ăn, ít nhất là một phương pháp mà tất cả mọi người đều có thể chấp nhận. Về phần đưa đến Hàn Hương Viên có phải bị Lận Ngưng Hà ăn hay không thì khó mà nói, nàng ta cũng lười tìm hiểu sâu làm gì để rồi tự mình thấy buồn nôn.

Giải thích cho Lận Ngưng Hà xong, Thịnh Mẫn nhìn thoáng qua Lận Ngô Bân, hai người đồng thời bưng bát cơm lên.

"Hà nhi đừng nghĩ nhiều, không phải đã lâu không cùng Hà nhi ăn cơm rồi sao, nghĩ đến đều là người một nhà, đừng nên xa cách mới tốt."

Phải rồi, Lận Ngô Bân đã nhiều lần cảnh cáo Thịnh Mẫn không được đối phó mình, cho nên Thịnh Mẫn từ trước đến nay ngoài mặt đều tỏ ra tốt bụng, sau lưng giở chút trò.

Mười tháng trước cũng như thế... Nhưng nhìn trận thế hôm nay không giống Thịnh Mẫn gây sự, càng giống bữa tiệc do Lận Ngô Bân bày ra, trên bàn đều là món nàng thích ăn.

"Phụ thân... Người có thể nhớ Hà nhi thích ăn cái gì, Hà nhi rất cao hứng, nhưng hôm nay thật sự chỉ là tìm Hà nhi tới ăn cơm sao?"

Lận Ngô Bân nhìn nữ nhi nhà mình, buông bát đũa xuống, hiếm khi thấy nghiêm mặt: "Hà nhi không muốn ăn cơm chung với vi phụ sao?"

Được rồi, khẳng định là có chuyện, hơn nữa ta còn có thể đoán ra được là chuyện gì.

Không đợi Lận Ngưng Hà mở miệng, Thịnh Mẫn đột nhiên thở dài, đứng dậy nói: "Lão gia, Hà nhi làm sao lại không muốn cùng ăn cơm với ngài chứ, hơn phân nửa là bởi vì Hà nhi còn chưa tha thứ cho thiếp thân, hay là thiếp tránh đi một chút vậy."

Chủ mẫu bởi vì thứ nữ mà không thể không rời khỏi bàn, lời này nếu truyền ra ngoài, phỏng chừng cũng không có ai tin, theo lý mà nói Lận Ngô Bân cũng sẽ không tin, nhưng Thịnh Mẫn nói rất chân thành tha thiết, Lận Ngưng Hà rõ ràng nhìn thấy chân mày Lận Ngô Bân đã hơi nhíu lại, tựa hồ muốn nói gì đó, vội vàng trước khi hắn mở miệng, Lận Ngưng Hà cũng đứng dậy hành lễ.

"Hà nhi sao lại có thể có khúc mắc với mẫu thân? Chỉ là mấy năm nay ta vẫn luôn sống ở Hàn Hương Viên, ít liên hệ với trong phủ, đột nhiên nói muốn cùng nhau ăn cơm, thật sự có chút sợ hãi, cho nên có chút tò mò, nếu Hà nhi lắm miệng chọc mẫu thân không vui thì không hay."

Nhìn cảnh mẫu từ nữ hiếu, Lận Ngô Bân hòa hoãn không ít, khoát tay nói: "Đều ngồi xuống đi, nếu không có chuyện gì thì ăn cơm đi, đợi lát nữa sẽ nguội mất."

Nghe vậy, Lận Ngưng Hà cũng chỉ có thể gật đầu cười với Thịnh Mẫn, đợi nàng ta ngồi xuống mới ngồi xuống theo.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.