Bữa tối ở Vạn Hưng Thính (4)
Thành thật mà nói nàng cảm thấy nói ra cũng không có vấn đề gì, mười mấy ngày bầu bạn kia ở trong mắt nàng chỉ là tình bạn mà thôi, nhưng cảm giác của nàng có thể không chuẩn, dù sao nàng cũng cảm thấy với tiểu mập đen cũng chỉ là tình bạn, nhưng đối phương lại biến chất.
Tóm lại, không thể dính líu quan hệ với người của hoàng gia, ngoại trừ Chính ca.
"Hà nhi cũng không hiểu ý của Tam hoàng tử, hơn nữa... Ta cũng không biết chim trên cành cây làm sao lại rơi vào tay Tam hoàng tử, hơn phân nửa..."
Lận Ngưng Hà vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lận Ngô Bân, không tự chủ được rụt cổ lại, động tác nhỏ này bị hắn bắt trọn: "Hà nhi! Lúc trước vi phụ đã nói không được nói dối cơ mà! Con coi lời của ta như gió thoảng bên tai có phải hay không!"
"Phụ thân đừng nóng giận, là Hà nhi sai rồi." Lận Ngưng Hà đứng ở một bên cúi đầu, rất dứt khoát nhận sai.
Không thể không nói, Lận Ngô Bân vẫn rất hiểu nàng, cho dù không thường xuyên gặp mặt cũng có thể nắm chắc nhược điểm, tuy Lận Ngưng Hà không biết hắn làm sao nhìn ra được, nhưng cũng hiểu lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu.
"Haiz, Hà nhi a Hà nhi, nếu như không phải tối hôm qua ở tiệc cập kê, vi phụ còn tưởng rằng đã đủ hiểu rõ con rồi." Lận Ngô Bân lắc đầu, thở dài nói: "Cũng không biết là do vi phụ không đủ quan tâm con, hay là con thật sự đã cách vi phụ quá xa rồi."
Lận Ngưng Hà cẩn thận đưa mắt nhìn, phát hiện nếp nhăn của lão phụ thân dường như rõ ràng hơn lúc nãy vài phần, Thịnh Mẫn ở bên cạnh nắm lấy cơ hội, đúng lúc chen vào nói: "Hà nhi từ nhỏ đã có chủ kiến, chẳng bằng để nó tự mình giải quyết đi."
Lời này quả thực kích thích Lận Ngô Bân, hắn chỉ vào Lận Ngưng Hà, trừng mắt nhìn Thịnh Mẫn quát: "Sao có thể để nó tự giải quyết, Tam hoàng tử tuy không có thế lực như Thái tử, nhưng hắn là hoàng tử, đại biểu cho thể diện của hoàng gia. Thể diện hoàng gia lớn hơn trời, ai dám chắc nếu xử lý không tốt sẽ không chọc giận đến long nhan? Ngươi chắc chắn được sao?"
Quát mắng Thịnh Mẫn xong, thấy ả cúi đầu không nói, Lận Ngô Bân liền quay đầu sang Lận Ngưng Hà đang đứng: "Hay là ngươi chắc chắn được?"
Đương nhiên không thể! Việc này ai mà dám chắc!
Lận Ngưng Hà không dám ngẩng đầu, trong lòng mắng thầm Thịnh Mẫn một câu, sau đó suy nghĩ đối sách.
Song, Lận Ngô Bân dường như không kiên nhẫn cho nàng thời gian suy nghĩ, hắn thay đổi hẳn dáng vẻ nhã nhặn ngày thường, đột nhiên đập bàn, quát lớn: "Một hai đứa đều câm như hến, lúc làm thì không nghĩ hậu quả, giờ lại giấu giấu giếm giếm!"
Lận Ngưng Hà không ngờ Lận Ngô Bân lại coi trọng việc này như vậy, nàng chỉ đành lui về sau một bước quỳ xuống, Thịnh Mẫn ở bên cạnh cũng đứng lên, nép vào một bên, trong mắt không hề hoảng hốt, rõ ràng là đang xem trò hay.
Giờ cũng không có thời gian nghĩ nhiều, Lận Ngưng Hà chỉ đành nghĩ đến đâu nói đến đó: "Phụ thân bớt giận, Hà nhi tuyệt không có ý đó, con..."
"Tuyệt không có ý đó? Hừ! Ta thấy ngươi là cánh cứng rồi, ngươi tưởng có Lục hoàng tử điện hạ ở đây là có thể muốn làm gì thì làm sao? Nhiều hoàng tử như vậy đều vì ngươi mà đến, nếu để Thánh thượng biết người sẽ nghĩ thế nào. Năm Khang Hòa, hai vị hoàng tử vì tranh giành một tuyệt thế vũ cơ mà đánh nhau long trời lở đất, cuối cùng làm ầm ĩ đến mức cả thành đều biết, tiên hoàng Tĩnh Trang giận tím mặt, lấy tội danh họa loạn triều chính, một đạo thánh chỉ ban cho ả vũ cơ kia cái chết, ngươi định đi vào vết xe đổ của ả sao!"
Nghe vậy, Lận Ngưng Hà nằm rạp trên mặt đất, một mặt hiểu rõ vì sao phụ thân lại giận dữ như vậy, mặt khác cũng biết cách giải quyết.
"Phụ thân bớt giận, Hà nhi... thật sự... không có ý đó..."
Giọng nói dịu dàng mang theo tiếng nức nở đứt quãng truyền vào tai Lận Ngô Bân, cùng với thân thể mềm mại run rẩy của thiếu nữ, khiến lửa giận trong lòng hắn nguôi đi phần nào, nhưng đối với chuyện này, hắn tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không chẳng những không tốt cho Lận phủ mà còn có thể hại chết tam nữ nhi của mình.
Những người thân cận với Lận phủ đều biết, Lận phủ chỉ có một chủ mẫu, người thiếp duy nhất đã qua đời khi sinh Lận Ngưng Hà. Bởi vậy khi đối xử với ba đứa con gái, hắn không phân biệt đích thứ, đều rất mực yêu thương. Đối với tam nữ nhi này, ban đầu hắn chỉ thấy có lỗi với Tống Nương, vì yêu Tống Nương nên mới yêu ai yêu cả đường đi, sau đó hắn phát hiện Lận Ngưng Hà ngoan ngoãn đáng yêu, xử lý các mối quan hệ trong nhà vô cùng khéo léo, dù bị bắt nạt cũng không làm ầm ĩ, thậm chí không mách với hắn, lúc này hắn mới càng thêm yêu thương và quý mến nàng.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |